古诗词

忧旱

孙承恩

去年曾赋苦雨歌,感时托兴忧思多。qù nián céng fù kǔ yǔ gē,gǎn shí tuō xīng yōu sī duō。
今年正复苦无雨,耿耿此念忧何如。jīn nián zhèng fù kǔ wú yǔ,gěng gěng cǐ niàn yōu hé rú。
此时春深农务促,村北村南鸣布谷。cǐ shí chūn shēn nóng wù cù,cūn běi cūn nán míng bù gǔ。
钱镈都勤耕耨功,有待甘霖齐发育。qián bó dōu qín gēng nòu gōng,yǒu dài gān lín qí fā yù。
三月不雨四月来,草木犹自含枯荄。sān yuè bù yǔ sì yuè lái,cǎo mù yóu zì hán kū gāi。
山头不见片云出,郊原远近飞黄埃。shān tóu bù jiàn piàn yún chū,jiāo yuán yuǎn jìn fēi huáng āi。
村中迎神竞箫鼓,南海谁教牛衅土。cūn zhōng yíng shén jìng xiāo gǔ,nán hǎi shuí jiào niú xìn tǔ。
童子空歌蜥蜴神,中路不见商羊舞。tóng zi kōng gē xī yì shén,zhōng lù bù jiàn shāng yáng wǔ。
青天白日驾晴虹,云师雨伯俱无功。qīng tiān bái rì jià qíng hóng,yún shī yǔ bó jù wú gōng。
谁能上天诉屏翳,不然入水鞭蛟龙。shuí néng shàng tiān sù píng yì,bù rán rù shuǐ biān jiāo lóng。
尽道今年魃为祟,无望秋成登乐岁。jǐn dào jīn nián bá wèi suì,wú wàng qiū chéng dēng lè suì。
皇天德泽久不下,知是苍茫有奸戾。huáng tiān dé zé jiǔ bù xià,zhī shì cāng máng yǒu jiān lì。
吾闻洪范推庶徵,休咎类应久杳冥。wú wén hóng fàn tuī shù zhēng,xiū jiù lèi yīng jiǔ yǎo míng。
唐虞殷周称至治,天道人事相因仍。táng yú yīn zhōu chēng zhì zhì,tiān dào rén shì xiāng yīn réng。
吾皇圣神御宸极,亮采群工尽明翼。wú huáng shèng shén yù chén jí,liàng cǎi qún gōng jǐn míng yì。
一德格天天所享,七政何宜有愆忒。yī dé gé tiān tiān suǒ xiǎng,qī zhèng hé yí yǒu qiān tè。
苦多苦少恒不均,谁使造物还平分。kǔ duō kǔ shǎo héng bù jūn,shuí shǐ zào wù hái píng fēn。
庙堂调燮岂敢议,无乃昭示多非真。miào táng diào xiè qǐ gǎn yì,wú nǎi zhāo shì duō fēi zhēn。
只今潢池肆攘窃,杀气纵横日流血。zhǐ jīn huáng chí sì rǎng qiè,shā qì zòng héng rì liú xuè。
十万王师转战勤,馈饷经年尤未歇。shí wàn wáng shī zhuǎn zhàn qín,kuì xiǎng jīng nián yóu wèi xiē。
驱逐风尘及犬鸡,远近失业多流离。qū zhú fēng chén jí quǎn jī,yuǎn jìn shī yè duō liú lí。
征输未实太仓粟,要待一饱苏疮痍。zhēng shū wèi shí tài cāng sù,yào dài yī bǎo sū chuāng yí。
天祸吾民未容解,灾毒频仍若相待。tiān huò wú mín wèi róng jiě,zāi dú pín réng ruò xiāng dài。
哀哉吾民亦何辜,便欲乘风叩真宰。āi zāi wú mín yì hé gū,biàn yù chéng fēng kòu zhēn zǎi。
九天高高去无缘,要以人事回苍天。jiǔ tiān gāo gāo qù wú yuán,yào yǐ rén shì huí cāng tiān。
遇灾修德乃明哲,请诵周宣云汉篇。yù zāi xiū dé nǎi míng zhé,qǐng sòng zhōu xuān yún hàn piān。
天人交通亦甚迩,悔祸应看沛甘雨。tiān rén jiāo tōng yì shén ěr,huǐ huò yīng kàn pèi gān yǔ。
一犁既足槁朽苏,万里还看甲兵洗。yī lí jì zú gǎo xiǔ sū,wàn lǐ hái kàn jiǎ bīng xǐ。
触事忧时百感侵,无能碌碌只长吟。chù shì yōu shí bǎi gǎn qīn,wú néng lù lù zhǐ zhǎng yín。
杞人我亦真堪笑,何处悠悠语此心。qǐ rén wǒ yì zhēn kān xiào,hé chù yōu yōu yǔ cǐ xīn。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

帝莫陶唐盛,巍巍冠百王。dì mò táo táng shèng,wēi wēi guān bǎi wáng。
德于天并运,道合地无疆。dé yú tiān bìng yùn,dào hé dì wú jiāng。
圣学传千古,钦明照万方。shèng xué chuán qiān gǔ,qīn míng zhào wàn fāng。
有生穷宇宙,孰不戴休光。yǒu shēng qióng yǔ zhòu,shú bù dài xiū guāng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

帝德虽难状,帝心亦可言。dì dé suī nán zhuàng,dì xīn yì kě yán。
爱民常罪已,敬德俨临渊。ài mín cháng zuì yǐ,jìng dé yǎn lín yuān。
大化由身始,神功格上玄。dà huà yóu shēn shǐ,shén gōng gé shàng xuán。
于维千载下,白日看高悬。yú wéi qiān zài xià,bái rì kàn gāo xuán。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

克尽为君道,无如帝有虞。kè jǐn wèi jūn dào,wú rú dì yǒu yú。
执中遵圣轨,大智秉谦虚。zhí zhōng zūn shèng guǐ,dà zhì bǐng qiān xū。
端拱雍容日,时巡治理馀。duān gǒng yōng róng rì,shí xún zhì lǐ yú。
典谟焕千古,仿佛见都俞。diǎn mó huàn qiān gǔ,fǎng fú jiàn dōu yú。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

明德身为范,人文日与开。míng dé shēn wèi fàn,rén wén rì yǔ kāi。
韶鸣灵鸟至,干舞远人来。sháo míng líng niǎo zhì,gàn wǔ yuǎn rén lái。
龙衮辉宸极,南薰惬圣怀。lóng gǔn huī chén jí,nán xūn qiè shèng huái。
泰和千载遇,稽首咏康哉。tài hé qiān zài yù,jī shǒu yǒng kāng zāi。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

大禹为君日,勤劳恤万民。dà yǔ wèi jūn rì,qín láo xù wàn mín。
钟鼗求善切,典则贻谋真。zhōng táo qiú shàn qiè,diǎn zé yí móu zhēn。
饮酒疏仪狄,当车泣罪人。yǐn jiǔ shū yí dí,dāng chē qì zuì rén。
龟畴叙常道,三圣实同伦。guī chóu xù cháng dào,sān shèng shí tóng lún。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

继世家天下,承传启有为。jì shì jiā tiān xià,chéng chuán qǐ yǒu wèi。
恭行知圣学,伐叛凛皇威。gōng xíng zhī shèng xué,fá pàn lǐn huáng wēi。
不有仁贤誉,其谁远迩归。bù yǒu rén xián yù,qí shuí yuǎn ěr guī。
钧台朝玉帛,编简有光辉。jūn tái cháo yù bó,biān jiǎn yǒu guāng huī。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

禹业中尝替,浸微有太康。yǔ yè zhōng cháng tì,jìn wēi yǒu tài kāng。
忽违忘祖训,逸豫恣禽荒。hū wéi wàng zǔ xùn,yì yù zì qín huāng。
洛表留旬月,民离失万方。luò biǎo liú xún yuè,mín lí shī wàn fāng。
怨歌勤五子,今古有馀伤。yuàn gē qín wǔ zi,jīn gǔ yǒu yú shāng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

夏有少康帝,崎岖离乱间。xià yǒu shǎo kāng dì,qí qū lí luàn jiān。
振衰能自竞,布德更亲贤。zhèn shuāi néng zì jìng,bù dé gèng qīn xián。
践土光前业,明禋配彼天。jiàn tǔ guāng qián yè,míng yīn pèi bǐ tiān。
遂令垂绝绪,复见中兴年。suì lìng chuí jué xù,fù jiàn zhōng xīng nián。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

帝桀穷凶恶,贪残虐万民。dì jié qióng xiōng è,tān cán nüè wàn mín。
矫诬空自托,怨毒第招嗔。jiǎo wū kōng zì tuō,yuàn dú dì zhāo chēn。
天岂培凶德,民应属至仁。tiān qǐ péi xiōng dé,mín yīng shǔ zhì rén。
南巢奔窜日,民怨尔时伸。nán cháo bēn cuàn rì,mín yuàn ěr shí shēn。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

勇智由天锡,宽仁实性成。yǒng zhì yóu tiān xī,kuān rén shí xìng chéng。
执中不偏倚,乐善绝骄矜。zhí zhōng bù piān yǐ,lè shàn jué jiāo jīn。
改过风雷厉,澄源玉雪清。gǎi guò fēng léi lì,chéng yuán yù xuě qīng。
日新传圣学,万古诵盘铭。rì xīn chuán shèng xué,wàn gǔ sòng pán míng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

纵欲皇仪丧,风愆祖训真。zòng yù huáng yí sàng,fēng qiān zǔ xùn zhēn。
犹多不远复,幸不竟沉沦。yóu duō bù yuǎn fù,xìng bù jìng chén lún。
佑启惟天眷,匡扶亦老臣。yòu qǐ wéi tiān juàn,kuāng fú yì lǎo chén。
处仁迁义美,万古仰如新。chù rén qiān yì měi,wàn gǔ yǎng rú xīn。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

太戊尸君位,严恭以自居。tài wù shī jūn wèi,yán gōng yǐ zì jū。
天人原吻合,敬畏靡差殊。tiān rén yuán wěn hé,jìng wèi mí chà shū。
德政修无阙,祥桑正尔虚。dé zhèng xiū wú quē,xiáng sāng zhèng ěr xū。
永年膺宝历,端拱治平馀。yǒng nián yīng bǎo lì,duān gǒng zhì píng yú。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

亦有高宗帝,真称继世贤。yì yǒu gāo zōng dì,zhēn chēng jì shì xián。
居崇知稼穑,肇迹自幽潜。jū chóng zhī jià sè,zhào jì zì yōu qián。
恭默逾三祀,雍和遍八埏。gōng mò yú sān sì,yōng hé biàn bā shān。
试披三命读,圣学见渊源。shì pī sān mìng dú,shèng xué jiàn yuān yuán。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

祖甲冲年日,幽潜田里间。zǔ jiǎ chōng nián rì,yōu qián tián lǐ jiān。
亦知谙穑事,应自悉民艰。yì zhī ān sè shì,yīng zì xī mín jiān。
惠欲周黎庶,心存逮寡鳏。huì yù zhōu lí shù,xīn cún dǎi guǎ guān。
未能侪二祖,合与困知班。wèi néng chái èr zǔ,hé yǔ kùn zhī bān。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

君道先无逸,由来万善门。jūn dào xiān wú yì,yóu lái wàn shàn mén。
岂惟治之本,实乃寿之原。qǐ wéi zhì zhī běn,shí nǎi shòu zhī yuán。
敛则神常固,操之气自存。liǎn zé shén cháng gù,cāo zhī qì zì cún。
卓哉三令主,应不愧汤孙。zhuó zāi sān lìng zhǔ,yīng bù kuì tāng sūn。
12811234567»