古诗词

吕梁行寄碧山张水部

孙承恩

长河北来势汹汹,吕梁洪头石砻磫。zhǎng hé běi lái shì xiōng xiōng,lǚ liáng hóng tóu shí lóng zōng。
奔冲荡啮自悍激,到此那能不神悚。bēn chōng dàng niè zì hàn jī,dào cǐ nà néng bù shén sǒng。
一从禹王开凿勤,万年常睹圣功存。yī cóng yǔ wáng kāi záo qín,wàn nián cháng dǔ shèng gōng cún。
回涛障澜自今古,鼎鼎森列雄乾坤。huí tāo zhàng lán zì jīn gǔ,dǐng dǐng sēn liè xióng qián kūn。
平原汗漫川靡靡,疏涤臣劳亦堪纪。píng yuán hàn màn chuān mí mí,shū dí chén láo yì kān jì。
神都翼翼俨天上,驿传侯荒总经此。shén dōu yì yì yǎn tiān shàng,yì chuán hóu huāng zǒng jīng cǐ。
我明朝贡通万邦,舳舻千里遥相望。wǒ míng cháo gòng tōng wàn bāng,zhú lú qiān lǐ yáo xiāng wàng。
天马已闻自西域,明珠复见来炎方。tiān mǎ yǐ wén zì xī yù,míng zhū fù jiàn lái yán fāng。
天马明珠自珍异,常赋由来重邦计。tiān mǎ míng zhū zì zhēn yì,cháng fù yóu lái zhòng bāng jì。
吴盐越米时经行,贾舶商舟日来去。wú yán yuè mǐ shí jīng xíng,jiǎ bó shāng zhōu rì lái qù。
什百牵挽劳夫丁,一唱千和无停声。shén bǎi qiān wǎn láo fū dīng,yī chàng qiān hé wú tíng shēng。
顷刻波涛不相若,舟中往往呼神灵。qǐng kè bō tāo bù xiāng ruò,zhōu zhōng wǎng wǎng hū shén líng。
我来正值淮水溢,浊流浑浑盘涡折。wǒ lái zhèng zhí huái shuǐ yì,zhuó liú hún hún pán wō zhé。
舂撞震荡驱万牛,舟行溯流论丈尺。chōng zhuàng zhèn dàng qū wàn niú,zhōu xíng sù liú lùn zhàng chǐ。
炎风吹日烟埃黄,舟人舵师汗流浆。yán fēng chuī rì yān āi huáng,zhōu rén duò shī hàn liú jiāng。
却望兹洪若天堑,使我未到心忧惶。què wàng zī hóng ruò tiān qiàn,shǐ wǒ wèi dào xīn yōu huáng。
岂知及兹水平缓,渊沦无复嵯峨见。qǐ zhī jí zī shuǐ píng huǎn,yuān lún wú fù cuó é jiàn。
故人相候慰行役,令我寂寞开笑脸。gù rén xiāng hòu wèi xíng yì,lìng wǒ jì mò kāi xiào liǎn。
天风助我吹征帆,日落已见徐州山。tiān fēng zhù wǒ chuī zhēng fān,rì luò yǐ jiàn xú zhōu shān。
安流几折复湍急,愁看孤舟偃当侧。ān liú jǐ zhé fù tuān jí,chóu kàn gū zhōu yǎn dāng cè。
人生忧喜准莫拟,始信从来行路难。rén shēng yōu xǐ zhǔn mò nǐ,shǐ xìn cóng lái xíng lù nán。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

遣兴十首

孙承恩

人事等泡幻,金石亦消沉。rén shì děng pào huàn,jīn shí yì xiāo chén。
頫仰百年中,感慨伤人心。fǔ yǎng bǎi nián zhōng,gǎn kǎi shāng rén xīn。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

一岁无常春,一日不常早。yī suì wú cháng chūn,yī rì bù cháng zǎo。
人生会当然,岂得永不老。rén shēng huì dāng rán,qǐ dé yǒng bù lǎo。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

桃李多艳姿,松柏有劲质。táo lǐ duō yàn zī,sōng bǎi yǒu jìn zhì。
君看烈士肠,宁羡儿女色。jūn kàn liè shì cháng,níng xiàn ér nǚ sè。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

焚香坐蒲团,神定心更逸。fén xiāng zuò pú tuán,shén dìng xīn gèng yì。
坡翁有嘉言,一日便两日。pō wēng yǒu jiā yán,yī rì biàn liǎng rì。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

翩翩何翩翩,对景亦酣畅。piān piān hé piān piān,duì jǐng yì hān chàng。
恨不如蝶蜂,飞在花枝上。hèn bù rú dié fēng,fēi zài huā zhī shàng。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

长日澹无事,晴窗独披卷。zhǎng rì dàn wú shì,qíng chuāng dú pī juǎn。
幸窥古人心,胜接古人面。xìng kuī gǔ rén xīn,shèng jiē gǔ rén miàn。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

无谄志自伸,寡慕心乃宽。wú chǎn zhì zì shēn,guǎ mù xīn nǎi kuān。
有酒复有书,适矣能不欢。yǒu jiǔ fù yǒu shū,shì yǐ néng bù huān。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

披襟当明月,拂轸弹清风。pī jīn dāng míng yuè,fú zhěn dàn qīng fēng。
于兹更弗怡,何处是欢悰。yú zī gèng fú yí,hé chù shì huān cóng。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

男儿贵成名,千载犹特立。nán ér guì chéng míng,qiān zài yóu tè lì。
摧颓一无长,百岁但一日。cuī tuí yī wú zhǎng,bǎi suì dàn yī rì。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

幽花明曲栏,流莺在高树。yōu huā míng qū lán,liú yīng zài gāo shù。
解襟且衔杯,一扫俗尘去。jiě jīn qiě xián bēi,yī sǎo sú chén qù。

顷读山谷诗有感作十绝句既又念达人委命志士固穷必潦倒自废出无聊语则几不智矣故复反之十绝以自慰解

孙承恩

日月常照耀,天地自崇深。rì yuè cháng zhào yào,tiān dì zì chóng shēn。
何哉儿女愁,得上烈士心。hé zāi ér nǚ chóu,dé shàng liè shì xīn。

题杂画册

孙承恩

乾坤有此亭,澹寂似太古。qián kūn yǒu cǐ tíng,dàn jì shì tài gǔ。
我欲往从之,江空渺难度。wǒ yù wǎng cóng zhī,jiāng kōng miǎo nán dù。

题杂画册

孙承恩

春雨晚冥冥,烟梢洗更清。chūn yǔ wǎn míng míng,yān shāo xǐ gèng qīng。
鲛人过淇澳,拾得凤凰翎。jiāo rén guò qí ào,shí dé fèng huáng líng。

题杂画册

孙承恩

脉脉凝清露,芳姿湿更匀。mài mài níng qīng lù,fāng zī shī gèng yún。
凭谁持快剪,溪上剪红云。píng shuí chí kuài jiǎn,xī shàng jiǎn hóng yún。

题杂画册

孙承恩

落日陂塘静,秋风倚败荷。luò rì bēi táng jìng,qiū fēng yǐ bài hé。
平生急难意,回首欲如何。píng shēng jí nán yì,huí shǒu yù rú hé。