古诗词

汉江歌赠柯双华

孙承恩

吾闻汉江之水出自嶓冢山,绵亘荆楚相回环。wú wén hàn jiāng zhī shuǐ chū zì bō zhǒng shān,mián gèn jīng chǔ xiāng huí huán。
鲸波浩渺自今古,狂风日夕生涛澜。jīng bō hào miǎo zì jīn gǔ,kuáng fēng rì xī shēng tāo lán。
天吴峥嵘阳侯赫,神蛟巨鳌相掀掷。tiān wú zhēng róng yáng hóu hè,shén jiāo jù áo xiāng xiān zhì。
驱云拥雾见精怪,旁激横流无纪极。qū yún yōng wù jiàn jīng guài,páng jī héng liú wú jì jí。
古复实届江之干,平畴沃野何恢漫。gǔ fù shí jiè jiāng zhī gàn,píng chóu wò yě hé huī màn。
时维暵旱得灌溉,不尔正复为时艰。shí wéi hàn hàn dé guàn gài,bù ěr zhèng fù wèi shí jiān。
楚地从来况多雨,毒霪平地成沮洳。chǔ dì cóng lái kuàng duō yǔ,dú yín píng dì chéng jǔ rù。
江涛沃溢失巨防,大浸滔天莽无处。jiāng tāo wò yì shī jù fáng,dà jìn tāo tiān mǎng wú chù。
岁用荐歉民阻饥,矧迫公税多流离。suì yòng jiàn qiàn mín zǔ jī,shěn pò gōng shuì duō liú lí。
日复一日岁复岁,坐见凋敝谁能支。rì fù yī rì suì fù suì,zuò jiàn diāo bì shuí néng zhī。
庐阳柯子真伟才,迩年秉节湖湘来。lú yáng kē zi zhēn wěi cái,ěr nián bǐng jié hú xiāng lái。
仰承德意宣化理,重为民隐劳区裁。yǎng chéng dé yì xuān huà lǐ,zhòng wèi mín yǐn láo qū cái。
具版筑兮较章程,动大众兮躬拊循。jù bǎn zhù xī jiào zhāng chéng,dòng dà zhòng xī gōng fǔ xún。
佚道使民乐趋赴,千锤万锸从如云。yì dào shǐ mín lè qū fù,qiān chuí wàn chā cóng rú yún。
堤成直走数千文,长虹蜿蜒卧江上。dī chéng zhí zǒu shù qiān wén,zhǎng hóng wān yán wò jiāng shàng。
即教霖雨溢江波,滔滔循涯只东向。jí jiào lín yǔ yì jiāng bō,tāo tāo xún yá zhǐ dōng xiàng。
沮洳已变高原空,眼看四野回春风。jǔ rù yǐ biàn gāo yuán kōng,yǎn kàn sì yě huí chūn fēng。
尔疆我亩各秲艺,流离尽复时和丰。ěr jiāng wǒ mǔ gè zhì yì,liú lí jǐn fù shí hé fēng。
堤上沉沉万杨树,堤边隐约人家住。dī shàng chén chén wàn yáng shù,dī biān yǐn yuē rén jiā zhù。
樵唱农歌闻近远,牧马刍牛散朝暮。qiáo chàng nóng gē wén jìn yuǎn,mù mǎ chú niú sàn cháo mù。
西湖漫自多坡翁,武皇瓠子空称雄。xī hú màn zì duō pō wēng,wǔ huáng hù zi kōng chēng xióng。
汉江有堤自今始,乐乐利利无终穷。hàn jiāng yǒu dī zì jīn shǐ,lè lè lì lì wú zhōng qióng。
我言柯子真能为,民兴大利除大患。wǒ yán kē zi zhēn néng wèi,mín xīng dà lì chú dà huàn。
已听民谣万口碑,还徵士论千年案。yǐ tīng mín yáo wàn kǒu bēi,hái zhēng shì lùn qiān nián àn。
谁当异日传名臣,今我且为歌江汉。shuí dāng yì rì chuán míng chén,jīn wǒ qiě wèi gē jiāng hàn。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

夷齐图二首

孙承恩

孤竹先生铁肺肝,采薇甘死首阳山。gū zhú xiān shēng tiě fèi gān,cǎi wēi gān sǐ shǒu yáng shān。
乾坤不朽君臣义,万古清风激懦顽。qián kūn bù xiǔ jūn chén yì,wàn gǔ qīng fēng jī nuò wán。

贺杨麟山生子晬日三首

孙承恩

眉目分明玉雪肤,只今宁止识之无。méi mù fēn míng yù xuě fū,zhǐ jīn níng zhǐ shí zhī wú。
他时解事应无忘,汤饼筵中有老夫。tā shí jiě shì yīng wú wàng,tāng bǐng yán zhōng yǒu lǎo fū。

贺杨麟山生子晬日三首

孙承恩

尔父藏书万卷馀,朝来为汝一掀须。ěr fù cáng shū wàn juǎn yú,cháo lái wèi rǔ yī xiān xū。
只今已解耽文字,能读焉知不是渠。zhǐ jīn yǐ jiě dān wén zì,néng dú yān zhī bù shì qú。

贺杨麟山生子晬日三首

孙承恩

玉果犀钱与肆筵,兰汤初出气轩轩。yù guǒ xī qián yǔ sì yán,lán tāng chū chū qì xuān xuān。
试看拈动惊人坐,不是干戈即豆笾。shì kàn niān dòng jīng rén zuò,bù shì gàn gē jí dòu biān。

招友人赏莲二首

孙承恩

小圃来稀怯病身,芙渠空浸一池云。xiǎo pǔ lái xī qiè bìng shēn,fú qú kōng jìn yī chí yún。
今朝忽动看花兴,洗?池边只待君。jīn cháo hū dòng kàn huā xīng,xǐ chí biān zhǐ dài jūn。

招友人赏莲二首

孙承恩

池上红云映碧澜,草亭偏称把杯看。chí shàng hóng yún yìng bì lán,cǎo tíng piān chēng bǎ bēi kàn。
莫教一日蹉跎过,零落馀香空翠盘。mò jiào yī rì cuō tuó guò,líng luò yú xiāng kōng cuì pán。

阴雨连日阻赏莲之约花事亦少歇矣复得一绝速诸君子

孙承恩

我亦禅心悟色空,石栏干畔倚微风。wǒ yì chán xīn wù sè kōng,shí lán gàn pàn yǐ wēi fēng。
从渠一夜都零落,要吸清香试碧筒。cóng qú yī yè dōu líng luò,yào xī qīng xiāng shì bì tǒng。

寄书京中故人

孙承恩

南北关河又隔年,欲传书札意茫然。nán běi guān hé yòu gé nián,yù chuán shū zhá yì máng rán。
形容别后看将老,惟有迂疏只似前。xíng róng bié hòu kàn jiāng lǎo,wéi yǒu yū shū zhǐ shì qián。

汤君朝仪以菊一本见惠色甚佳用韵一首为谢

孙承恩

一枝荷子赠孤妍,风致依稀似昔年。yī zhī hé zi zèng gū yán,fēng zhì yī xī shì xī nián。
不用白衣醉元亮,只消清赏更悠然。bù yòng bái yī zuì yuán liàng,zhǐ xiāo qīng shǎng gèng yōu rán。

元夕

孙承恩

六街灯火竞喧喧,长笛短箫声沸天。liù jiē dēng huǒ jìng xuān xuān,zhǎng dí duǎn xiāo shēng fèi tiān。
老子故无儿女态,一灯清焰称高眠。lǎo zi gù wú ér nǚ tài,yī dēng qīng yàn chēng gāo mián。

题小画雪景

孙承恩

朝来积雪欲没胫,冲寒特特樵前林。cháo lái jī xuě yù méi jìng,chōng hán tè tè qiáo qián lín。
东邻措大酒初熟,待尔煮鱼茅屋深。dōng lín cuò dà jiǔ chū shú,dài ěr zhǔ yú máo wū shēn。

书扇勉馆生二首

孙承恩

谁是图南孰草莱,男儿须拟出群才。shuí shì tú nán shú cǎo lái,nán ér xū nǐ chū qún cái。
试将前哲依稀数,卿相何曾有种来。shì jiāng qián zhé yī xī shù,qīng xiāng hé céng yǒu zhǒng lái。

书扇勉馆生二首

孙承恩

白日西飞东逝波,无闻吾已愧蹉跎。bái rì xī fēi dōng shì bō,wú wén wú yǐ kuì cuō tuó。
后生堪畏还堪惜,可使光阴只漫过。hòu shēng kān wèi hái kān xī,kě shǐ guāng yīn zhǐ màn guò。

别故园

孙承恩

芳草凄凄思欲迷,雄蜂雌蝶各东西。fāng cǎo qī qī sī yù mí,xióng fēng cí dié gè dōng xī。
殷勤独有黄鹂好,送我终朝着意啼。yīn qín dú yǒu huáng lí hǎo,sòng wǒ zhōng cháo zhe yì tí。

出门

孙承恩

出门儿女各悲啼,去住那堪共别离。chū mén ér nǚ gè bēi tí,qù zhù nà kān gòng bié lí。
我有两行珍重泪,无端今日亦双垂。wǒ yǒu liǎng xíng zhēn zhòng lèi,wú duān jīn rì yì shuāng chuí。