古诗词

赋得将进酒赠孙山人

郑学醇

君不见雕陵鹊,逐物忘真向樊薄。jūn bù jiàn diāo líng què,zhú wù wàng zhēn xiàng fán báo。
又不见辽东鹤,振翮长鸣返寥廓。yòu bù jiàn liáo dōng hè,zhèn hé zhǎng míng fǎn liáo kuò。
茫茫宇宙总蘧庐,眼前一杯且为乐。máng máng yǔ zhòu zǒng qú lú,yǎn qián yī bēi qiě wèi lè。
世情谁不羡豪华,笔札唇舌相矜夸。shì qíng shuí bù xiàn háo huá,bǐ zhá chún shé xiāng jīn kuā。
五侯七贵递窃国,往往志士握腕长咨嗟。wǔ hóu qī guì dì qiè guó,wǎng wǎng zhì shì wò wàn zhǎng zī jiē。
人生通塞自有时,遇合各有宜运命,苟不会垂天之翼将安施。rén shēng tōng sāi zì yǒu shí,yù hé gè yǒu yí yùn mìng,gǒu bù huì chuí tiān zhī yì jiāng ān shī。
贤如吴季子,尚不能知五月之披裘。xián rú wú jì zi,shàng bù néng zhī wǔ yuè zhī pī qiú。
鸱鸮吓腐鼠,徒为鹓雏羞。chī xiāo xià fǔ shǔ,tú wèi yuān chú xiū。
所以鲁仲连,宁蹈东海而死,嗟哉龙门之策何枉投。suǒ yǐ lǔ zhòng lián,níng dǎo dōng hǎi ér sǐ,jiē zāi lóng mén zhī cè hé wǎng tóu。
劝君以郁金之叵罗,赠君以今夕之往歌。quàn jūn yǐ yù jīn zhī pǒ luó,zèng jūn yǐ jīn xī zhī wǎng gē。
浊醪粗饭聊自适,富贵功名何足多。zhuó láo cū fàn liáo zì shì,fù guì gōng míng hé zú duō。

郑学醇

明广东顺德人,字承孟。隆庆元年举人。任武缘知县。有《句漏集》。 郑学醇的作品>>

猜您喜欢

落花

郑学醇

每到花时忍独醒,化机开落几曾停。měi dào huā shí rěn dú xǐng,huà jī kāi luò jǐ céng tíng。
落花还有开花日,雪鬓何时得再青。luò huā hái yǒu kāi huā rì,xuě bìn hé shí dé zài qīng。

感旧

郑学醇

漫游曾到骆瓯西,万事关心醉懒题。màn yóu céng dào luò ōu xī,wàn shì guān xīn zuì lǎn tí。
风雨渐多春渐老,绿阴浓匝乱莺啼。fēng yǔ jiàn duō chūn jiàn lǎo,lǜ yīn nóng zā luàn yīng tí。

郑学醇

卧凭毡罽食凭鱼,薄荷香传半醉余。wò píng zhān jì shí píng yú,báo hé xiāng chuán bàn zuì yú。
一线绿睛闲白昼,冷看鼯技渐消除。yī xiàn lǜ jīng xián bái zhòu,lěng kàn wú jì jiàn xiāo chú。

经所亲故居

郑学醇

倚山临水旧烟霞,回首人间几岁华。yǐ shān lín shuǐ jiù yān xiá,huí shǒu rén jiān jǐ suì huá。
溪鸟不随时事改,春深啼上野棠花。xī niǎo bù suí shí shì gǎi,chūn shēn tí shàng yě táng huā。

重有感

郑学醇

玉洞桃花千树春,回看风物总成尘。yù dòng táo huā qiān shù chūn,huí kàn fēng wù zǒng chéng chén。
凭君莫恨人难遇,何限人间不遇人。píng jūn mò hèn rén nán yù,hé xiàn rén jiān bù yù rén。

约李神白访冲虚观李九还鍊师

郑学醇

罗浮道士不相识,闻在葛洪丹灶西。luó fú dào shì bù xiāng shí,wén zài gé hóng dān zào xī。
已办短筇双不借,与君联步访丹梯。yǐ bàn duǎn qióng shuāng bù jiè,yǔ jūn lián bù fǎng dān tī。

赋得楚姬二首

郑学醇

纤腰浑欲不胜裾,花不如兮玉不如。xiān yāo hún yù bù shèng jū,huā bù rú xī yù bù rú。
莫倚红颜轻缓颊,君王留意在商于。mò yǐ hóng yán qīng huǎn jiá,jūn wáng liú yì zài shāng yú。

赋得楚姬二首

郑学醇

章华西望即高唐,为雨为云入梦长。zhāng huá xī wàng jí gāo táng,wèi yǔ wèi yún rù mèng zhǎng。
惟楚有才如宋玉,只将词赋事君王。wéi chǔ yǒu cái rú sòng yù,zhǐ jiāng cí fù shì jūn wáng。

夏日园亭七首

郑学醇

琅玕百尺漫摇风,石榻闲吟日可中。láng gān bǎi chǐ màn yáo fēng,shí tà xián yín rì kě zhōng。
黄鸟自来还自转,绿阴谁惜又谁同。huáng niǎo zì lái hái zì zhuǎn,lǜ yīn shuí xī yòu shuí tóng。

夏日园亭七首

郑学醇

溶溶新绿满池塘,红藕花深属玉藏。róng róng xīn lǜ mǎn chí táng,hóng ǒu huā shēn shǔ yù cáng。
蓦地赤游忽惊散,空馀烟水半斜阳。mò dì chì yóu hū jīng sàn,kōng yú yān shuǐ bàn xié yáng。

夏日园亭七首

郑学醇

金鸭香销午梦馀,数声啼鸟竹窗虚。jīn yā xiāng xiāo wǔ mèng yú,shù shēng tí niǎo zhú chuāng xū。
箕山去后无高士,玄晏何劳更著书。jī shān qù hòu wú gāo shì,xuán yàn hé láo gèng zhù shū。

夏日园亭七首

郑学醇

莫买黄金铸子期,素琴三尺久无丝。mò mǎi huáng jīn zhù zi qī,sù qín sān chǐ jiǔ wú sī。
静观物理成幽趣,嘒嘒玄蝉绿树枝。jìng guān wù lǐ chéng yōu qù,huì huì xuán chán lǜ shù zhī。

夏日园亭七首

郑学醇

日永庭阴荫转迟,坐调元气学希夷。rì yǒng tíng yīn yīn zhuǎn chí,zuò diào yuán qì xué xī yí。
谁人解得还丹意,大乙关元只自知。shuí rén jiě dé hái dān yì,dà yǐ guān yuán zhǐ zì zhī。

夏日园亭七首

郑学醇

山桃花落叶青青,掩户时看大洞经。shān táo huā luò yè qīng qīng,yǎn hù shí kàn dà dòng jīng。
扫却竹床无所事,松风偏喜卧来听。sǎo què zhú chuáng wú suǒ shì,sōng fēng piān xǐ wò lái tīng。

夏日园亭七首

郑学醇

自有灵根自不知,浮生何苦事支离。zì yǒu líng gēn zì bù zhī,fú shēng hé kǔ shì zhī lí。
内庭销尽元精秘,欲养纯阳觉已迟。nèi tíng xiāo jǐn yuán jīng mì,yù yǎng chún yáng jué yǐ chí。