古诗词

木兰花慢·寿大智先生

刘敏中

忆长庚初梦,是谁遣下蓬壶。yì zhǎng gēng chū mèng,shì shuí qiǎn xià péng hú。
到今日相看,仙风道骨,依旧清癯。dào jīn rì xiāng kàn,xiān fēng dào gǔ,yī jiù qīng qú。
胸中浩然何物,管三冬、读尽邺侯书。xiōng zhōng hào rán hé wù,guǎn sān dōng dú jǐn yè hóu shū。
笔落千山风雨,气吞万里江湖。bǐ luò qiān shān fēng yǔ,qì tūn wàn lǐ jiāng hú。
豪门落落曳长裾。háo mén luò luò yè zhǎng jū。
醉倒倩人扶。zuì dào qiàn rén fú。
刚只要疏闲,争教富贵,不肯饶渠。gāng zhǐ yào shū xián,zhēng jiào fù guì,bù kěn ráo qú。
蟾宫桂春榜字,看明年、光耀满门闾。chán gōng guì chūn bǎng zì,kàn míng nián guāng yào mǎn mén lǘ。
应笑青灯黄卷,却成玉带金鱼。yīng xiào qīng dēng huáng juǎn,què chéng yù dài jīn yú。
刘敏中

刘敏中

刘敏中(1243~1318) 元代文学家,字端甫,山东省济南市章丘市人。自幼卓异不凡,曾任中书掾、兵部主事、监察御史等职,因弹劾秉政的桑哥,辞职归乡。后又入为御史、御史都事、翰林直学士,兼国子祭洒、翰林学士承旨等,还曾宣抚辽东山北,拜河南行省参政等。刘敏中一生为官清正,以时事为忧。敢于对贵□横暴绳之以法,并上疏指陈时弊。仕世祖、成宗、武宗三朝,多为监察官,受到皇帝的嘉纳。 刘敏中的作品>>

猜您喜欢

沁园春·寿张绣江参政

刘敏中

长日之英,为国生贤,魁然此公。zhǎng rì zhī yīng,wèi guó shēng xián,kuí rán cǐ gōng。
看功名一出,江湖气量,才华谁有,星斗心胸。kàn gōng míng yī chū,jiāng hú qì liàng,cái huá shuí yǒu,xīng dòu xīn xiōng。
霖雨盐梅,随宜适用,已见时和岁又丰。lín yǔ yán méi,suí yí shì yòng,yǐ jiàn shí hé suì yòu fēng。
余无事,但门庭清雅,车骑雍容。yú wú shì,dàn mén tíng qīng yǎ,chē qí yōng róng。
秋香笑指篱东。qiū xiāng xiào zhǐ lí dōng。
道拟共他年伴赤松。dào nǐ gòng tā nián bàn chì sōng。
要河车挽水,双瞳似月,丹砂伏火,两颊还童。yào hé chē wǎn shuǐ,shuāng tóng shì yuè,dān shā fú huǒ,liǎng jiá hái tóng。
雪落花开,东阡北陌,折简来呼白发翁。xuě luò huā kāi,dōng qiān běi mò,zhé jiǎn lái hū bái fā wēng。
高情在,是绣江绿野,黄阁清风。gāo qíng zài,shì xiù jiāng lǜ yě,huáng gé qīng fēng。

沁园春·和省中诸公秋日海棠韵

刘敏中

花有花时,何事兹花,待开便开。huā yǒu huā shí,hé shì zī huā,dài kāi biàn kāi。
看嫣然一笑,秋容也媚,问之不语,春意潜回。kàn yān rán yī xiào,qiū róng yě mèi,wèn zhī bù yǔ,chūn yì qián huí。
静想乾坤,中间万有,元气循环共一胎。jìng xiǎng qián kūn,zhōng jiān wàn yǒu,yuán qì xún huán gòng yī tāi。
花如此,尽风流奇特,叹了还猜。huā rú cǐ,jǐn fēng liú qí tè,tàn le hái cāi。
三生月地云阶。sān shēng yuè dì yún jiē。
料曾被、西风点镜台。liào céng bèi xī fēng diǎn jìng tái。
怅赏余人散,黄蜂日晚,梦回日落,白雁霜催。chàng shǎng yú rén sàn,huáng fēng rì wǎn,mèng huí rì luò,bái yàn shuāng cuī。
两度频繁,一番迟暮,争似从他本分来。liǎng dù pín fán,yī fān chí mù,zhēng shì cóng tā běn fēn lái。
青霄客,有留连新句,为写芳埃。qīng xiāo kè,yǒu liú lián xīn jù,wèi xiě fāng āi。

定风波·次韵答人见寄

刘敏中

率意讴吟信手书。lǜ yì ōu yín xìn shǒu shū。
山间行坐水边居。shān jiān xíng zuò shuǐ biān jū。
不是幽闲偏自好。bù shì yōu xián piān zì hǎo。
知道。zhī dào。
济时才具本来无。jì shí cái jù běn lái wú。
植柳移花兼种竹。zhí liǔ yí huā jiān zhǒng zhú。
多故。duō gù。
此心更看几时除。cǐ xīn gèng kàn jǐ shí chú。
说着庙堂谁办得。shuō zhe miào táng shuí bàn dé。
曾忆。céng yì。
只宜公等不宜予。zhǐ yí gōng děng bù yí yǔ。

念奴娇·圣节进酒词

刘敏中

龙飞九五,记虹流电绕,天开华旦。lóng fēi jiǔ wǔ,jì hóng liú diàn rào,tiān kāi huá dàn。
万宝成时秋正好,四海皇皇枕奠。wàn bǎo chéng shí qiū zhèng hǎo,sì hǎi huáng huáng zhěn diàn。
教雨仁风,声名文物,允协斯民愿。jiào yǔ rén fēng,shēng míng wén wù,yǔn xié sī mín yuàn。
途歌里咏,太平今日真见。tú gē lǐ yǒng,tài píng jīn rì zhēn jiàn。
遥想禹子汤孙,尧臣汉相,拂晓班如剪。yáo xiǎng yǔ zi tāng sūn,yáo chén hàn xiāng,fú xiǎo bān rú jiǎn。
万国衣冠同拜舞,春满九重宫殿。wàn guó yī guān tóng bài wǔ,chūn mǎn jiǔ zhòng gōng diàn。
湛露恩隆,南山庆远,处处须新宴。zhàn lù ēn lóng,nán shān qìng yuǎn,chù chù xū xīn yàn。
瞻天望圣,玉卮万寿遥献。zhān tiān wàng shèng,yù zhī wàn shòu yáo xiàn。

临江仙·芙蓉

刘敏中

见说瑶池池上路,雪香花气葱茏。jiàn shuō yáo chí chí shàng lù,xuě xiāng huā qì cōng lóng。
一双依约玉芙蓉。yī shuāng yī yuē yù fú róng。
烟波孤梦断,风月两心同。yān bō gū mèng duàn,fēng yuè liǎng xīn tóng。
千古情缘何日了,此生何处相逢。qiān gǔ qíng yuán hé rì le,cǐ shēng hé chù xiāng féng。
不堪回首怨西风。bù kān huí shǒu yuàn xī fēng。
残芳秋淡淡,落日水溶溶。cán fāng qiū dàn dàn,luò rì shuǐ róng róng。

南乡子

刘敏中

忆昔叹华颠。yì xī tàn huá diān。
一别曾惊十五年。yī bié céng jīng shí wǔ nián。
醉里知君明便去,留连。zuì lǐ zhī jūn míng biàn qù,liú lián。
酒尽更阑不肯眠。jiǔ jǐn gèng lán bù kěn mián。
今更老于前。jīn gèng lǎo yú qián。
二十年间又别筵。èr shí nián jiān yòu bié yán。
安得柳丝千百丈,缠联。ān dé liǔ sī qiān bǎi zhàng,chán lián。
不放东吴万里船。bù fàng dōng wú wàn lǐ chuán。

南乡子·次韵答魏鹏举

刘敏中

英誉蔼西秦。yīng yù ǎi xī qín。
襟量温和别有春。jīn liàng wēn hé bié yǒu chūn。
落笔妙词新可喜,精神。luò bǐ miào cí xīn kě xǐ,jīng shén。
玉叶琼葩不染尘。yù yè qióng pā bù rǎn chén。
俊逸鲍参军。jùn yì bào cān jūn。
谁道儒冠误却身。shuí dào rú guān wù què shēn。
相见莫谈尘世事,销魂。xiāng jiàn mò tán chén shì shì,xiāo hún。
趁取追欢语笑频。chèn qǔ zhuī huān yǔ xiào pín。

南乡子·老病自戏

刘敏中

老境日蹉跎。lǎo jìng rì cuō tuó。
无计逃他百病魔。wú jì táo tā bǎi bìng mó。
强打支撑相伴住,难呵。qiáng dǎ zhī chēng xiāng bàn zhù,nán hē。
也是先生没奈何。yě shì xiān shēng méi nài hé。
耳重眼花多。ěr zhòng yǎn huā duō。
行则欹危语则讹。xíng zé yī wēi yǔ zé é。
暗地自怜还自笑,休么。àn dì zì lián hái zì xiào,xiū me。
智者能调五脏和。zhì zhě néng diào wǔ zàng hé。

南乡子·寿何聪山

刘敏中

瑞雪夜来晴。ruì xuě yè lái qíng。
和气欢声满凤城。hé qì huān shēng mǎn fèng chéng。
雪里梅花开更好,分明。xuě lǐ méi huā kāi gèng hǎo,fēn míng。
要见和羹事业成。yào jiàn hé gēng shì yè chéng。
东阁此时晴。dōng gé cǐ shí qíng。
庆在春风潋滟觥。qìng zài chūn fēng liàn yàn gōng。
阴德自应长富贵,康宁。yīn dé zì yīng zhǎng fù guì,kāng níng。
便拟台星是寿星。biàn nǐ tái xīng shì shòu xīng。

南乡子·贺于冶泉尚书有子

刘敏中

千古一高门。qiān gǔ yī gāo mén。
不断轩车驷马尘。bù duàn xuān chē sì mǎ chén。
五色凤毛新照眼,惊人。wǔ sè fèng máo xīn zhào yǎn,jīng rén。
气压喧啾百鸟群。qì yā xuān jiū bǎi niǎo qún。
语笑满堂春。yǔ xiào mǎn táng chūn。
耸壑昂霄看已真。sǒng hè áng xiāo kàn yǐ zhēn。
玉唾成时十六七,知君。yù tuò chéng shí shí liù qī,zhī jūn。
膝上摩挲不肯嗔。xī shàng mó sā bù kěn chēn。

浣溪沙

刘敏中

㶁㶁清流浅见沙。guó guó qīng liú qiǎn jiàn shā。
沙边翠竹野人家。shā biān cuì zhú yě rén jiā。
野人延客不堪夸。yě rén yán kè bù kān kuā。
旋扫太初岩顶雪,细烹阳羡贡余茶。xuán sǎo tài chū yán dǐng xuě,xì pēng yáng xiàn gòng yú chá。
古铜瓶子蜡梅花。gǔ tóng píng zi là méi huā。

浣溪沙

刘敏中

拂旦恩麻下玉墀。fú dàn ēn má xià yù chí。
六朝元老万人知。liù cháo yuán lǎo wàn rén zhī。
知公福庆世间稀。zhī gōng fú qìng shì jiān xī。
年过太公渔渭日,官如郑武相周时。nián guò tài gōng yú wèi rì,guān rú zhèng wǔ xiāng zhōu shí。
一行金带五男儿。yī xíng jīn dài wǔ nán ér。

浣溪沙

刘敏中

共说莲花似六郎。gòng shuō lián huā shì liù láng。
从来魏紫冠群芳。cóng lái wèi zǐ guān qún fāng。
多情恨不一时香。duō qíng hèn bù yī shí xiāng。
也甚春风闲着意,许教国色嫁横塘。yě shén chūn fēng xián zhe yì,xǔ jiào guó sè jià héng táng。
海枯石烂两鸳鸯。hǎi kū shí làn liǎng yuān yāng。

浣溪沙·次前韵

刘敏中

世事恒河水内沙。shì shì héng hé shuǐ nèi shā。
乾忙谁遣强离家。qián máng shuí qiǎn qiáng lí jiā。
如今老也不矜夸。rú jīn lǎo yě bù jīn kuā。
检得闲书能引睡,暖来薄酒胜煎茶。jiǎn dé xián shū néng yǐn shuì,nuǎn lái báo jiǔ shèng jiān chá。
一江风月四时花。yī jiāng fēng yuè sì shí huā。

破阵子

刘敏中

画道十分意巧,不知一段天成。huà dào shí fēn yì qiǎo,bù zhī yī duàn tiān chéng。
捉得山中独脚鬼,变作人间有尾丁。zhuō dé shān zhōng dú jiǎo guǐ,biàn zuò rén jiān yǒu wěi dīng。
奇哉见未曾。qí zāi jiàn wèi céng。
说破何愁脱牡,把来真是持平。shuō pò hé chóu tuō mǔ,bǎ lái zhēn shì chí píng。
得力最宜高处柱,行倦还堪立地凭。dé lì zuì yí gāo chù zhù,xíng juàn hái kān lì dì píng。
衰年吾友生。shuāi nián wú yǒu shēng。
1271234567»