古诗词

访山人不值

王恭

迢递过前峰,林深爽气浓。tiáo dì guò qián fēng,lín shēn shuǎng qì nóng。
也知行处尽,犹未与君逢。yě zhī xíng chù jǐn,yóu wèi yǔ jūn féng。
白壁猿啼榻,空潭树翳钟。bái bì yuán tí tà,kōng tán shù yì zhōng。
不知人代里,何日得相从。bù zhī rén dài lǐ,hé rì dé xiāng cóng。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

古镜

王恭

妾有蟠龙镜,秦王在时见。qiè yǒu pán lóng jìng,qín wáng zài shí jiàn。
绣涩隐菱花,苍苍蚀虫篆。xiù sè yǐn líng huā,cāng cāng shí chóng zhuàn。
浮云薄太清,孤月沈秋练。fú yún báo tài qīng,gū yuè shěn qiū liàn。
从此知妾心,何由见君面。cóng cǐ zhī qiè xīn,hé yóu jiàn jūn miàn。

兰畹

王恭

兰生被九畹,葳蕤凌众芳。lán shēng bèi jiǔ wǎn,wēi ruí líng zhòng fāng。
风泛紫英秀,露滋云叶凉。fēng fàn zǐ yīng xiù,lù zī yún yè liáng。
蕺之以为佩,何必珩与璜。jí zhī yǐ wèi pèi,hé bì háng yǔ huáng。
常恐雪霰集,将随萧艾荒。cháng kǒng xuě xiàn jí,jiāng suí xiāo ài huāng。
相思在元澧,日夕空彷徨。xiāng sī zài yuán lǐ,rì xī kōng páng huáng。

书灵山法堂

王恭

香台隐鹫峰,钟声云萝深。xiāng tái yǐn jiù fēng,zhōng shēng yún luó shēn。
半壁见灯影,虚空闻梵音。bàn bì jiàn dēng yǐng,xū kōng wén fàn yīn。
忍草被幽石,灵花曜阳林。rěn cǎo bèi yōu shí,líng huā yào yáng lín。
唯应虎溪水,可以清尘心。wéi yīng hǔ xī shuǐ,kě yǐ qīng chén xīn。

题东华观壁

王恭

林馆隐空青,鸟外三花夕。lín guǎn yǐn kōng qīng,niǎo wài sān huā xī。
药草半庭闲,烟萝数峰碧。yào cǎo bàn tíng xián,yān luó shù fēng bì。
阴林绝行踪,旷古多灵迹。yīn lín jué xíng zōng,kuàng gǔ duō líng jì。
独鹤天际还,寒流月中白。dú hè tiān jì hái,hán liú yuè zhōng bái。
偶与仙人期,尘心坐来息。ǒu yǔ xiān rén qī,chén xīn zuò lái xī。

越城闻笛

王恭

朝登清泠台,夜宿无诸郭。cháo dēng qīng líng tái,yè sù wú zhū guō。
羌笛何处来,梅花梦中落。qiāng dí hé chù lái,méi huā mèng zhōng luò。
悲凉关月寒,凄断秋山薄。bēi liáng guān yuè hán,qī duàn qiū shān báo。
不是别离人,闻尔亦萧索。bù shì bié lí rén,wén ěr yì xiāo suǒ。

南山塔晚眺

王恭

层标际飞翠,落日悬孤嶂。céng biāo jì fēi cuì,luò rì xuán gū zhàng。
霜降群山残,天秋百泉响。shuāng jiàng qún shān cán,tiān qiū bǎi quán xiǎng。
夕鸟澄远心,归云发遐想。xī niǎo chéng yuǎn xīn,guī yún fā xiá xiǎng。
愿言谢尘埃,复此丘中赏。yuàn yán xiè chén āi,fù cǐ qiū zhōng shǎng。

言怀

王恭

拂郁坐空宇,萧索鸿雁鸣。fú yù zuò kōng yǔ,xiāo suǒ hóng yàn míng。
凉霜袭飞幔,北斗当前楹。liáng shuāng xí fēi màn,běi dòu dāng qián yíng。
抚剑中夜起,空歌感平生。fǔ jiàn zhōng yè qǐ,kōng gē gǎn píng shēng。
聊持一樽酒,独酌怀吾贞。liáo chí yī zūn jiǔ,dú zhuó huái wú zhēn。
古来旷达者,岂愿身后名。gǔ lái kuàng dá zhě,qǐ yuàn shēn hòu míng。
原陵久已没,此怀为谁倾。yuán líng jiǔ yǐ méi,cǐ huái wèi shuí qīng。

山斋遣怀

王恭

雨后山意闲,孤吟葛衣薄。yǔ hòu shān yì xián,gū yín gé yī báo。
淑风散松香,幽景变林壑。shū fēng sàn sōng xiāng,yōu jǐng biàn lín hè。
飞云淡而归,宿鸟欣有托。fēi yún dàn ér guī,sù niǎo xīn yǒu tuō。
谁欤大梦间,扰扰独先觉。shuí yú dà mèng jiān,rǎo rǎo dú xiān jué。
仲尼羁旅人,伯阳遁西漠。zhòng ní jī lǚ rén,bó yáng dùn xī mò。
大圣古且然,吾氓任萧索。dà shèng gǔ qiě rán,wú máng rèn xiāo suǒ。
黄金尔何为,适此悔吝作。huáng jīn ěr hé wèi,shì cǐ huǐ lìn zuò。
服食不愿馀,晨炊饱藜藿。fú shí bù yuàn yú,chén chuī bǎo lí huò。

水墨山水

王恭

枫林翠微里,暝色川已澄。fēng lín cuì wēi lǐ,míng sè chuān yǐ chéng。
岩芳晴冒雪,涧绿浅流冰。yán fāng qíng mào xuě,jiàn lǜ qiǎn liú bīng。
仙赏澹舟处,猿声青葛藤。xiān shǎng dàn zhōu chù,yuán shēng qīng gé téng。
永怀不可即,云月下清泠。yǒng huái bù kě jí,yún yuè xià qīng líng。

秋谷飞云图

王恭

仙赏夙所慕,幽期行独寻。xiān shǎng sù suǒ mù,yōu qī xíng dú xún。
清耀在巾舄,微闻丘中琴。qīng yào zài jīn xì,wēi wén qiū zhōng qín。
流水澹孤兴,归云闲远心。liú shuǐ dàn gū xīng,guī yún xián yuǎn xīn。
从兹谢朝市,永极烟萝深。cóng zī xiè cháo shì,yǒng jí yān luó shēn。

赠何秀才

王恭

东海有佳士,被服美且都。dōng hǎi yǒu jiā shì,bèi fú měi qiě dōu。
厉节抗时贵,法言惊世儒。lì jié kàng shí guì,fǎ yán jīng shì rú。
渊玄五经旨,纚纚若贯珠。yuān xuán wǔ jīng zhǐ,lí lí ruò guàn zhū。
管葛为之摄,仪秦为之愚。guǎn gé wèi zhī shè,yí qín wèi zhī yú。
黄金作高台,可置七尺躯。huáng jīn zuò gāo tái,kě zhì qī chǐ qū。
惜哉时不遇,落拓如凡夫。xī zāi shí bù yù,luò tuò rú fán fū。

赠何秀才

王恭

凉飙革炎炽,孤云薄层阴。liáng biāo gé yán chì,gū yún báo céng yīn。
油然起肤寸,倏尔为甘霖。yóu rán qǐ fū cùn,shū ěr wèi gān lín。
志士蕴经济,优游乐山林。zhì shì yùn jīng jì,yōu yóu lè shān lín。
时来适所遇,泛若云无心。shí lái shì suǒ yù,fàn ruò yún wú xīn。
斯情永在眷,此道将谁任。sī qíng yǒng zài juàn,cǐ dào jiāng shuí rèn。
世复贱荆璞,人犹贵黄金。shì fù jiàn jīng pú,rén yóu guì huáng jīn。
黔娄固穷者,千载无知音。qián lóu gù qióng zhě,qiān zài wú zhī yīn。

挽晋安何文学被役卒辽东

王恭

故乡宁不死,嗟尔没边州。gù xiāng níng bù sǐ,jiē ěr méi biān zhōu。
野水辽天远,寒山海树秋。yě shuǐ liáo tiān yuǎn,hán shān hǎi shù qiū。
芳城书店悄,残日穗帷幽。fāng chéng shū diàn qiāo,cán rì suì wéi yōu。
惆怅吞声别,谁堪久泪流。chóu chàng tūn shēng bié,shuí kān jiǔ lèi liú。

哭亡友陈一

王恭

讣闻君欲死,惊定泪沾衣。fù wén jūn yù sǐ,jīng dìng lèi zhān yī。
梁狱书徒上,秦台镜亦非。liáng yù shū tú shàng,qín tái jìng yì fēi。
恨深淮草绿,魂远越山微。hèn shēn huái cǎo lǜ,hún yuǎn yuè shān wēi。
从此无期会,闲宵梦尔归。cóng cǐ wú qī huì,xián xiāo mèng ěr guī。

汲井叹

王恭

辘轳悬青丝,芙蓉覆金井。lù lú xuán qīng sī,fú róng fù jīn jǐng。
比君不照心,似妾可怜影。bǐ jūn bù zhào xīn,shì qiè kě lián yǐng。
铜壶堕水风卷花,为君中路改荣华。tóng hú duò shuǐ fēng juǎn huā,wèi jūn zhōng lù gǎi róng huá。
人生百年有知己,暂时荣落何须嗟。rén shēng bǎi nián yǒu zhī jǐ,zàn shí róng luò hé xū jiē。