古诗词

林思器席上燕别高漫士得思字

王恭

月出东大堤,含辉正流丽。yuè chū dōng dà dī,hán huī zhèng liú lì。
同心以绸缪,何乃生离异。tóng xīn yǐ chóu móu,hé nǎi shēng lí yì。
置酒登高台,台中筦弦思。zhì jiǔ dēng gāo tái,tái zhōng guǎn xián sī。
临觞不能御,恨恨心已醉。lín shāng bù néng yù,hèn hèn xīn yǐ zuì。
忆昔俱少年,眷言不相弃。yì xī jù shǎo nián,juàn yán bù xiāng qì。
及兹别离时,衰境倏已至。jí zī bié lí shí,shuāi jìng shū yǐ zhì。
念君远行游,严驾越淮泗。niàn jūn yuǎn xíng yóu,yán jià yuè huái sì。
阿阁入云中,皇居俨迢递。ā gé rù yún zhōng,huáng jū yǎn tiáo dì。
京邑多故人,谁为愿微细。jīng yì duō gù rén,shuí wèi yuàn wēi xì。
恨无承风翰,随君发遐裔。hèn wú chéng fēng hàn,suí jūn fā xiá yì。
浮云东南翔,夕景忽西逝。fú yún dōng nán xiáng,xī jǐng hū xī shì。
安能守穷贱,皓首以遗世。ān néng shǒu qióng jiàn,hào shǒu yǐ yí shì。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

采莲曲二首

王恭

吴姬日暮隔云歌,玉腕罗裙采芰荷。wú jī rì mù gé yún gē,yù wàn luó qún cǎi jì hé。
画桨浮空看不见,娟娟微月照湖波。huà jiǎng fú kōng kàn bù jiàn,juān juān wēi yuè zhào hú bō。

采莲曲二首

王恭

渡头凉月映罗衣,红藕香深暑气微。dù tóu liáng yuè yìng luó yī,hóng ǒu xiāng shēn shǔ qì wēi。
忽见郎船过江去,一双鸂?背人飞。hū jiàn láng chuán guò jiāng qù,yī shuāng xī bèi rén fēi。

寒塘曲

王恭

玉燕古钗堕寒水,曲塘无波深见底。yù yàn gǔ chāi duò hán shuǐ,qū táng wú bō shēn jiàn dǐ。
茨菰菱叶烂成泥,唯见芙蓉抱香死。cí gū líng yè làn chéng ní,wéi jiàn fú róng bào xiāng sǐ。

老马

王恭

百战沙场老此身,长楸宫草几回春。bǎi zhàn shā chǎng lǎo cǐ shēn,zhǎng qiū gōng cǎo jǐ huí chūn。
只今弃掷寒郊路,犹自悲鸣恋主人。zhǐ jīn qì zhì hán jiāo lù,yóu zì bēi míng liàn zhǔ rén。

秋闺

王恭

垂帘空见月昏黄,络纬啼来也断肠。chuí lián kōng jiàn yuè hūn huáng,luò wěi tí lái yě duàn cháng。
几度系书君不答,雁飞应不到辽阳。jǐ dù xì shū jūn bù dá,yàn fēi yīng bù dào liáo yáng。

孤雁

王恭

钿弦声里自成行,无那分飞落楚霜。diàn xián shēng lǐ zì chéng xíng,wú nà fēn fēi luò chǔ shuāng。
前侣飘零何处在,青春作伴好还乡。qián lǚ piāo líng hé chù zài,qīng chūn zuò bàn hǎo hái xiāng。

闻子规

王恭

枝上声声怨落晖,居人闻此也沾衣。zhī shàng shēng shēng yuàn luò huī,jū rén wén cǐ yě zhān yī。
啼时莫近湘山路,更有长沙客未归。tí shí mò jìn xiāng shān lù,gèng yǒu zhǎng shā kè wèi guī。

咏秋风

王恭

青蘋江上响潇潇,吹得林间万叶飘。qīng píng jiāng shàng xiǎng xiāo xiāo,chuī dé lín jiān wàn yè piāo。
何处凄凉最关别,数株残柳灞陵桥。hé chù qī liáng zuì guān bié,shù zhū cán liǔ bà líng qiáo。

挽僧

王恭

禅室焚香夜坐同,寺前新塔起悲风。chán shì fén xiāng yè zuò tóng,sì qián xīn tǎ qǐ bēi fēng。
浮云自是同生灭,空使行人哭远公。fú yún zì shì tóng shēng miè,kōng shǐ xíng rén kū yuǎn gōng。

秋山

王恭

绝顶风凄万木黄,露寒云白色苍苍。jué dǐng fēng qī wàn mù huáng,lù hán yún bái sè cāng cāng。
夜深一片藤萝月,照见天河水气凉。yè shēn yī piàn téng luó yuè,zhào jiàn tiān hé shuǐ qì liáng。

秋江送别

王恭

江亭相送欲斜晖,黄叶西风动客衣。jiāng tíng xiāng sòng yù xié huī,huáng yè xī fēng dòng kè yī。
惆怅孤帆今北去,数行白雁又南飞。chóu chàng gū fān jīn běi qù,shù xíng bái yàn yòu nán fēi。

梅花城闻角

王恭

何处金笳报五更,梅花零落满江城。hé chù jīn jiā bào wǔ gèng,méi huā líng luò mǎn jiāng chéng。
人家久住应惆怅,况是今朝在客情。rén jiā jiǔ zhù yīng chóu chàng,kuàng shì jīn cháo zài kè qíng。

挽道士

王恭

云卧山房秋草青,步虚声断月冥冥。yún wò shān fáng qiū cǎo qīng,bù xū shēng duàn yuè míng míng。
凄凉行到空坛上,拾得松间旧鹤翎。qī liáng xíng dào kōng tán shàng,shí dé sōng jiān jiù hè líng。

秋色

王恭

清晓微茫带远鸿,晚随残照上丹枫。qīng xiǎo wēi máng dài yuǎn hóng,wǎn suí cán zhào shàng dān fēng。
莫将风笛频吹却,恐落乡园野树中。mò jiāng fēng dí pín chuī què,kǒng luò xiāng yuán yě shù zhōng。

酒旗

王恭

半幅青帘柳外新,新丰市上几回春。bàn fú qīng lián liǔ wài xīn,xīn fēng shì shàng jǐ huí chūn。
只今绿水红桥路,南北应稀买酒人。zhǐ jīn lǜ shuǐ hóng qiáo lù,nán běi yīng xī mǎi jiǔ rén。