古诗词

送林九博士秩满之天官

王恭

我闻昔时伸蒙子,乃在筹峰白云里。wǒ wén xī shí shēn méng zi,nǎi zài chóu fēng bái yún lǐ。
一朝高议动金门,千载香名照青史。yī cháo gāo yì dòng jīn mén,qiān zài xiāng míng zhào qīng shǐ。
君是伸蒙几叶孙,世泽流传今尚存。jūn shì shēn méng jǐ yè sūn,shì zé liú chuán jīn shàng cún。
宁将词赋客梁苑,肯随剑里趋平原。níng jiāng cí fù kè liáng yuàn,kěn suí jiàn lǐ qū píng yuán。
重林书舍何潇洒,花屿南头董峰下。zhòng lín shū shě hé xiāo sǎ,huā yǔ nán tóu dǒng fēng xià。
巷曲能回长者车,门前每系青骢马。xiàng qū néng huí zhǎng zhě chē,mén qián měi xì qīng cōng mǎ。
未年三十教黉宫,官舍潇然多好容。wèi nián sān shí jiào hóng gōng,guān shě xiāo rán duō hǎo róng。
坐上谈经若流水,众中答问如撞钟。zuò shàng tán jīng ruò liú shuǐ,zhòng zhōng dá wèn rú zhuàng zhōng。
今年官满朝京国,残叶秋风逗行客。jīn nián guān mǎn cháo jīng guó,cán yè qiū fēng dòu xíng kè。
浙水寒山鸟外青,吴门曙月烟中白。zhè shuǐ hán shān niǎo wài qīng,wú mén shǔ yuè yān zhōng bái。
九月秣陵鸿雁飞,霜花扑人初着衣。jiǔ yuè mò líng hóng yàn fēi,shuāng huā pū rén chū zhe yī。
日晚行过石渠署,天明入觐黄金扉。rì wǎn xíng guò shí qú shǔ,tiān míng rù jìn huáng jīn fēi。
蓬莱参差五云遍,钟阜苍苍压淮甸。péng lái cān chà wǔ yún biàn,zhōng fù cāng cāng yā huái diān。
凤阙韶音袅袅闻,龙池柳色深深见。fèng quē sháo yīn niǎo niǎo wén,lóng chí liǔ sè shēn shēn jiàn。
此去应怀明主恩,石田茅舍不须言。cǐ qù yīng huái míng zhǔ ēn,shí tián máo shě bù xū yán。
男儿亦在功名早,何必栖栖恋故园。nán ér yì zài gōng míng zǎo,hé bì qī qī liàn gù yuán。
城隅别酒同倾写,愧我萧条孟诸野。chéng yú bié jiǔ tóng qīng xiě,kuì wǒ xiāo tiáo mèng zhū yě。
相送寒江万古心,他年来问山中者。xiāng sòng hán jiāng wàn gǔ xīn,tā nián lái wèn shān zhōng zhě。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

暮秋送客之塞上

王恭

临岐杯酒若为情,枫叶萧萧独雁鸣。lín qí bēi jiǔ ruò wèi qíng,fēng yè xiāo xiāo dú yàn míng。
万里关河秋色里,怜君何日到边城。wàn lǐ guān hé qiū sè lǐ,lián jūn hé rì dào biān chéng。

寒斋留客

王恭

山中酒熟蟹初肥,寂寞怜君问竹扉。shān zhōng jiǔ shú xiè chū féi,jì mò lián jūn wèn zhú fēi。
莫为家贫便分手,出门应是故人稀。mò wèi jiā pín biàn fēn shǒu,chū mén yīng shì gù rén xī。

冶城送人之金陵

王恭

越王台下送离觞,回首关河路渺茫。yuè wáng tái xià sòng lí shāng,huí shǒu guān hé lù miǎo máng。
别后相思孤笛夜,凤凰台下有微霜。bié hòu xiāng sī gū dí yè,fèng huáng tái xià yǒu wēi shuāng。

冬猎

王恭

摇落霜天百草空,羽林年少灞陵东。yáo luò shuāng tiān bǎi cǎo kōng,yǔ lín nián shǎo bà líng dōng。
弯弓射杀平原鹿,笑入吴姬酒馆中。wān gōng shè shā píng yuán lù,xiào rù wú jī jiǔ guǎn zhōng。

溪行逢霜

王恭

萧条客路度微溪,昨夜清霜印马蹄。xiāo tiáo kè lù dù wēi xī,zuó yè qīng shuāng yìn mǎ tí。
枫叶梅花愁望断,更堪林外野?啼。fēng yè méi huā chóu wàng duàn,gèng kān lín wài yě tí。

雨后秋山

王恭

遥天雨过乱山苍,千树高原叶尽黄。yáo tiān yǔ guò luàn shān cāng,qiān shù gāo yuán yè jǐn huáng。
惟有西风松柏里,白云深闭野僧房。wéi yǒu xī fēng sōng bǎi lǐ,bái yún shēn bì yě sēng fáng。

客中见新雁

王恭

西风初别塞垣秋,迢递分飞楚水头。xī fēng chū bié sāi yuán qiū,tiáo dì fēn fēi chǔ shuǐ tóu。
客里心惊那忍见,故园兄弟更关愁。kè lǐ xīn jīng nà rěn jiàn,gù yuán xiōng dì gèng guān chóu。

秋日郊行

王恭

荒原萧索叶皆稀,海底孤城挂落晖。huāng yuán xiāo suǒ yè jiē xī,hǎi dǐ gū chéng guà luò huī。
时事满怀吟不尽,西风吹冷薜萝衣。shí shì mǎn huái yín bù jǐn,xī fēng chuī lěng bì luó yī。

客中见孤雁有感

王恭

江燕逢秋去渐稀,明朝回首是乌衣。jiāng yàn féng qiū qù jiàn xī,míng cháo huí shǒu shì wū yī。
独怜沧海人流落,犹向西风叹未归。dú lián cāng hǎi rén liú luò,yóu xiàng xī fēng tàn wèi guī。

雨中秋思

王恭

西风微雨对空堂,门柳萧萧叶尽黄。xī fēng wēi yǔ duì kōng táng,mén liǔ xiāo xiāo yè jǐn huáng。
江海亲朋零落尽,寂寥灯下傍凄凉。jiāng hǎi qīn péng líng luò jǐn,jì liáo dēng xià bàng qī liáng。

九月二日见菊蕊尚青偶赋

王恭

野杖闲行过短篱,叶间青蕊尚开迟。yě zhàng xián xíng guò duǎn lí,yè jiān qīng ruǐ shàng kāi chí。
年年九日龙山会,恨杀黄花未满枝。nián nián jiǔ rì lóng shān huì,hèn shā huáng huā wèi mǎn zhī。

鹁鸽

王恭

云齐千里竞高飞,风引铃声落翠微。yún qí qiān lǐ jìng gāo fēi,fēng yǐn líng shēng luò cuì wēi。
几度月明霜冷夜,飘零犹认主人归。jǐ dù yuè míng shuāng lěng yè,piāo líng yóu rèn zhǔ rén guī。

木芙蓉

王恭

小池霜冷藕花空,却有寒枝浥露红。xiǎo chí shuāng lěng ǒu huā kōng,què yǒu hán zhī yì lù hóng。
莫恨芳容生独晚,好随黄菊傲西风。mò hèn fāng róng shēng dú wǎn,hǎo suí huáng jú ào xī fēng。

秋暮喜友人自京还

王恭

黄花萧索暮寒催,千里怜君此日回。huáng huā xiāo suǒ mù hán cuī,qiān lǐ lián jūn cǐ rì huí。
自说月明霜冷夜,相思曾倚凤凰台。zì shuō yuè míng shuāng lěng yè,xiāng sī céng yǐ fèng huáng tái。

秋窗睡觉

王恭

西风乌桕叶先零,黄菊杯深酒未醒。xī fēng wū jiù yè xiān líng,huáng jú bēi shēn jiǔ wèi xǐng。
何处砧声忽惊觉,露华明月满中庭。hé chù zhēn shēng hū jīng jué,lù huá míng yuè mǎn zhōng tíng。