古诗词

陈思孝石田山房

王恭

阿谁书室山阴墅,旧是郎官栖隐处。ā shuí shū shì shān yīn shù,jiù shì láng guān qī yǐn chù。
山头先雪剪茅茨,石上开云种禾黍。shān tóu xiān xuě jiǎn máo cí,shí shàng kāi yún zhǒng hé shǔ。
禾黍秋香酒满杯,绿萝花发映莓苔。hé shǔ qiū xiāng jiǔ mǎn bēi,lǜ luó huā fā yìng méi tái。
龙龛树底钟初断,金漆湖边月又来。lóng kān shù dǐ zhōng chū duàn,jīn qī hú biān yuè yòu lái。
柴门尽日人稀到,山叶无风自飞堕。chái mén jǐn rì rén xī dào,shān yè wú fēng zì fēi duò。
阶下红泉鸟饮残,谷口青泥鹿行破。jiē xià hóng quán niǎo yǐn cán,gǔ kǒu qīng ní lù xíng pò。
忆昨郎官未仕时,石田茅舍此栖迟。yì zuó láng guān wèi shì shí,shí tián máo shě cǐ qī chí。
青山醉逐渔樵伴,白眼羞逢杜宛儿。qīng shān zuì zhú yú qiáo bàn,bái yǎn xiū féng dù wǎn ér。
金陵大道青天上,别后丘园也惆怅。jīn líng dà dào qīng tiān shàng,bié hòu qiū yuán yě chóu chàng。
四壁寒蛩夜夜声,一帘草蔓青青长。sì bì hán qióng yè yè shēng,yī lián cǎo màn qīng qīng zhǎng。
往事浮云共渺然,风流嘉政殁仍传。wǎng shì fú yún gòng miǎo rán,fēng liú jiā zhèng mò réng chuán。
旧箧愁看书尚在,开门时见揭犹悬。jiù qiè chóu kàn shū shàng zài,kāi mén shí jiàn jiē yóu xuán。
看君亦是青云器,野性还应爱山水。kàn jūn yì shì qīng yún qì,yě xìng hái yīng ài shān shuǐ。
高卧山中绝世尘,萧萧风木更悲辛。gāo wò shān zhōng jué shì chén,xiāo xiāo fēng mù gèng bēi xīn。
男儿达节有如此,未必寻常畎亩人。nán ér dá jié yǒu rú cǐ,wèi bì xún cháng quǎn mǔ rén。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题吴景元江皋云卧

王恭

宦游西上正纷纷,何事江皋独卧云。huàn yóu xī shàng zhèng fēn fēn,hé shì jiāng gāo dú wò yún。
梦里杜兰随意绿,镜中鱼鸟向人分。mèng lǐ dù lán suí yì lǜ,jìng zhōng yú niǎo xiàng rén fēn。
潮归沙馆当窗见,渔唱枫洲卷幔闻。cháo guī shā guǎn dāng chuāng jiàn,yú chàng fēng zhōu juǎn màn wén。
身外浮名都不系,唯应林叟得逢君。shēn wài fú míng dōu bù xì,wéi yīng lín sǒu dé féng jūn。

和林孔逸见寄之作

王恭

西岩爽气乱峰头,此地曾陪静者游。xī yán shuǎng qì luàn fēng tóu,cǐ dì céng péi jìng zhě yóu。
雨霁珠林芳草遍,春深兰若落花幽。yǔ jì zhū lín fāng cǎo biàn,chūn shēn lán ruò luò huā yōu。
清池白石俱禅意,野服黄冠半道流。qīng chí bái shí jù chán yì,yě fú huáng guān bàn dào liú。
自愧浮生无住著,飘然江上一孤舟。zì kuì fú shēng wú zhù zhù,piāo rán jiāng shàng yī gū zhōu。

送浮丘郑先辈被命重赴京师

王恭

丹阳京口暝烟收,几度劳歌送客游。dān yáng jīng kǒu míng yān shōu,jǐ dù láo gē sòng kè yóu。
吴岳晓连秋雨碧,御河寒带雁声流。wú yuè xiǎo lián qiū yǔ bì,yù hé hán dài yàn shēng liú。
衣冠召对金门里,文翰周旋玉案头。yī guān zhào duì jīn mén lǐ,wén hàn zhōu xuán yù àn tóu。
闻道汉庭深顾问,承平不遣贾生忧。wén dào hàn tíng shēn gù wèn,chéng píng bù qiǎn jiǎ shēng yōu。

赠别林孔逸从蓟丘军

王恭

越城砧杵暮纷纷,多少闲情此送君。yuè chéng zhēn chǔ mù fēn fēn,duō shǎo xián qíng cǐ sòng jūn。
别路寒山惊落叶,深秋孤雁忍离群。bié lù hán shān jīng luò yè,shēn qiū gū yàn rěn lí qún。
苏门日照霜中树,羌笛寒凄塞上云。sū mén rì zhào shuāng zhōng shù,qiāng dí hán qī sāi shàng yún。
闻道汉南曾独立,也将书剑去从军。wén dào hàn nán céng dú lì,yě jiāng shū jiàn qù cóng jūn。

寄凤池故人钟大

王恭

谷口遥钟半掩门,疏灯空馆住荒村。gǔ kǒu yáo zhōng bàn yǎn mén,shū dēng kōng guǎn zhù huāng cūn。
棕榈叶上惊新雨,砧杵声中忆故园。zōng lǘ yè shàng jīng xīn yǔ,zhēn chǔ shēng zhōng yì gù yuán。
多难未销豪杰气,长贫难答旧交恩。duō nán wèi xiāo háo jié qì,zhǎng pín nán dá jiù jiāo ēn。
凤池月色歌钟里,应念残山独听猿。fèng chí yuè sè gē zhōng lǐ,yīng niàn cán shān dú tīng yuán。

书延平王将军闽山胜览卷

王恭

远携兵印镇南州,山水青青马上游。yuǎn xié bīng yìn zhèn nán zhōu,shān shuǐ qīng qīng mǎ shàng yóu。
玉帐醉看华顶溜,雕弓闲挂剑潭秋。yù zhàng zuì kàn huá dǐng liū,diāo gōng xián guà jiàn tán qiū。
双溪树底泉声合,九曲花边瘴雨收。shuāng xī shù dǐ quán shēng hé,jiǔ qū huā biān zhàng yǔ shōu。
自是承平多胜事,七闽应许擅风流。zì shì chéng píng duō shèng shì,qī mǐn yīng xǔ shàn fēng liú。

道人延翠轩

王恭

山水婵娟扫黛屏,清晖迢递到柴扃。shān shuǐ chán juān sǎo dài píng,qīng huī tiáo dì dào chái jiōng。
云归独树天边小,雪罢孤峰鸟外青。yún guī dú shù tiān biān xiǎo,xuě bà gū fēng niǎo wài qīng。
寒藓带花侵卷幔,野泉流叶近闲庭。hán xiǎn dài huā qīn juǎn màn,yě quán liú yè jìn xián tíng。
浮生只解人间事,未得从师种茯苓。fú shēng zhǐ jiě rén jiān shì,wèi dé cóng shī zhǒng fú líng。

寄沧洲狂客

王恭

三年憔悴得君怜,君上青云益惘然。sān nián qiáo cuì dé jūn lián,jūn shàng qīng yún yì wǎng rán。
客里思乡何日到,天涯见月几回圆。kè lǐ sī xiāng hé rì dào,tiān yá jiàn yuè jǐ huí yuán。
未期岁晚同携手,预恐新正对别筵。wèi qī suì wǎn tóng xié shǒu,yù kǒng xīn zhèng duì bié yán。
贫贱独惭无可赠,临岐空忆绕朝鞭。pín jiàn dú cán wú kě zèng,lín qí kōng yì rào cháo biān。

奉答陈沧州

王恭

白发沧洲似者稀,瑶华应愧寄林扉。bái fā cāng zhōu shì zhě xī,yáo huá yīng kuì jì lín fēi。
每怜独客如萍梗,更有何人惜布衣。měi lián dú kè rú píng gěng,gèng yǒu hé rén xī bù yī。
梧叶满庭残暑退,青山对酒小凉归。wú yè mǎn tíng cán shǔ tuì,qīng shān duì jiǔ xiǎo liáng guī。
莫愁璧水音尘远,早晚关河候雁飞。mò chóu bì shuǐ yīn chén yuǎn,zǎo wǎn guān hé hòu yàn fēi。

寄刘大

王恭

闲宵灯里梦刘郎,梦觉还惊是两乡。xián xiāo dēng lǐ mèng liú láng,mèng jué hái jīng shì liǎng xiāng。
孤馆几回江上月,流年空度镜中霜。gū guǎn jǐ huí jiāng shàng yuè,liú nián kōng dù jìng zhōng shuāng。
青蒲野水林扉静,黄鸟山亭酒瓮香。qīng pú yě shuǐ lín fēi jìng,huáng niǎo shān tíng jiǔ wèng xiāng。
遥想丘园多乐事,也应飞札慰离伤。yáo xiǎng qiū yuán duō lè shì,yě yīng fēi zhá wèi lí shāng。

留别黄山周氏兄弟

王恭

候馆逢霜落叶深,更堪憔悴对青衿。hòu guǎn féng shuāng luò yè shēn,gèng kān qiáo cuì duì qīng jīn。
荒村野水残阳路,远树孤云故国心。huāng cūn yě shuǐ cán yáng lù,yuǎn shù gū yún gù guó xīn。
绝地也怜频送酒,情多谁忍更分襟。jué dì yě lián pín sòng jiǔ,qíng duō shuí rěn gèng fēn jīn。
惠连群从皆清俊,别后相思总解吟。huì lián qún cóng jiē qīng jùn,bié hòu xiāng sī zǒng jiě yín。

挽黄山周正卿

王恭

与君相识便相知,却叹相逢最后时。yǔ jūn xiāng shí biàn xiāng zhī,què tàn xiāng féng zuì hòu shí。
沧海几回明月夜,黄山终负薜萝期。cāng hǎi jǐ huí míng yuè yè,huáng shān zhōng fù bì luó qī。
秋风野水寒猿断,落叶荒原吊客悲。qiū fēng yě shuǐ hán yuán duàn,luò yè huāng yuán diào kè bēi。
遥想泉台今不恨,传家应有凤毛奇。yáo xiǎng quán tái jīn bù hèn,chuán jiā yīng yǒu fèng máo qí。

欧阳明府江上草堂

王恭

青原山上草堂开,竹杖黄冠日往回。qīng yuán shān shàng cǎo táng kāi,zhú zhàng huáng guān rì wǎng huí。
雨过新潮低卷幔,云连孤嶂落衔杯。yǔ guò xīn cháo dī juǎn màn,yún lián gū zhàng luò xián bēi。
闻棋每忆林间榻,静钓还思石上苔。wén qí měi yì lín jiān tà,jìng diào hái sī shí shàng tái。
佳政只今人共说,未应陶令赋归来。jiā zhèng zhǐ jīn rén gòng shuō,wèi yīng táo lìng fù guī lái。

题晦之城南秋堂

王恭

汾阳孙子久忘机,万卷经书隐翠微。fén yáng sūn zi jiǔ wàng jī,wàn juǎn jīng shū yǐn cuì wēi。
闭户不知秋叶落,卷帷时见白云飞。bì hù bù zhī qiū yè luò,juǎn wéi shí jiàn bái yún fēi。
岩花色映乌纱帽,涧水声寒薜荔衣。yán huā sè yìng wū shā mào,jiàn shuǐ shēng hán bì lì yī。
想是过庭趋讲暇,也应城市往来稀。xiǎng shì guò tíng qū jiǎng xiá,yě yīng chéng shì wǎng lái xī。

题郑浮丘碧蕉书馆

王恭

郑老心闲却忘官,泮林唯对碧蕉闲。zhèng lǎo xīn xián què wàng guān,pàn lín wéi duì bì jiāo xián。
盈轩色映乌纱帽,拂几凉生苜蓿盘。yíng xuān sè yìng wū shā mào,fú jǐ liáng shēng mù xu pán。
半榻秋声寒外落,一帘幽梦月中残。bàn tà qiū shēng hán wài luò,yī lián yōu mèng yuè zhōng cán。
杜陵野老时相问,应遣题诗叶上看。dù líng yě lǎo shí xiāng wèn,yīng qiǎn tí shī yè shàng kàn。