古诗词

陈思孝石田山房

王恭

阿谁书室山阴墅,旧是郎官栖隐处。ā shuí shū shì shān yīn shù,jiù shì láng guān qī yǐn chù。
山头先雪剪茅茨,石上开云种禾黍。shān tóu xiān xuě jiǎn máo cí,shí shàng kāi yún zhǒng hé shǔ。
禾黍秋香酒满杯,绿萝花发映莓苔。hé shǔ qiū xiāng jiǔ mǎn bēi,lǜ luó huā fā yìng méi tái。
龙龛树底钟初断,金漆湖边月又来。lóng kān shù dǐ zhōng chū duàn,jīn qī hú biān yuè yòu lái。
柴门尽日人稀到,山叶无风自飞堕。chái mén jǐn rì rén xī dào,shān yè wú fēng zì fēi duò。
阶下红泉鸟饮残,谷口青泥鹿行破。jiē xià hóng quán niǎo yǐn cán,gǔ kǒu qīng ní lù xíng pò。
忆昨郎官未仕时,石田茅舍此栖迟。yì zuó láng guān wèi shì shí,shí tián máo shě cǐ qī chí。
青山醉逐渔樵伴,白眼羞逢杜宛儿。qīng shān zuì zhú yú qiáo bàn,bái yǎn xiū féng dù wǎn ér。
金陵大道青天上,别后丘园也惆怅。jīn líng dà dào qīng tiān shàng,bié hòu qiū yuán yě chóu chàng。
四壁寒蛩夜夜声,一帘草蔓青青长。sì bì hán qióng yè yè shēng,yī lián cǎo màn qīng qīng zhǎng。
往事浮云共渺然,风流嘉政殁仍传。wǎng shì fú yún gòng miǎo rán,fēng liú jiā zhèng mò réng chuán。
旧箧愁看书尚在,开门时见揭犹悬。jiù qiè chóu kàn shū shàng zài,kāi mén shí jiàn jiē yóu xuán。
看君亦是青云器,野性还应爱山水。kàn jūn yì shì qīng yún qì,yě xìng hái yīng ài shān shuǐ。
高卧山中绝世尘,萧萧风木更悲辛。gāo wò shān zhōng jué shì chén,xiāo xiāo fēng mù gèng bēi xīn。
男儿达节有如此,未必寻常畎亩人。nán ér dá jié yǒu rú cǐ,wèi bì xún cháng quǎn mǔ rén。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

书四爱图

王恭

种藕池边秋草深,朱华曾此遇知音。zhǒng ǒu chí biān qiū cǎo shēn,zhū huá céng cǐ yù zhī yīn。
只今惟有濓溪水,照见千秋万古心。zhǐ jīn wéi yǒu lián xī shuǐ,zhào jiàn qiān qiū wàn gǔ xīn。

书四爱图

王恭

南宋诸陵草树秋,尚怜太史旧风流。nán sòng zhū líng cǎo shù qiū,shàng lián tài shǐ jiù fēng liú。
如今九畹青青色,正在湘潭雨里愁。rú jīn jiǔ wǎn qīng qīng sè,zhèng zài xiāng tán yǔ lǐ chóu。

书画马四图

王恭

桃花满背汗沾毛,太仆承恩意自豪。táo huā mǎn bèi hàn zhān máo,tài pū chéng ēn yì zì háo。
休道盐车稀骏骨,逢人谁是九方皋。xiū dào yán chē xī jùn gǔ,féng rén shuí shì jiǔ fāng gāo。

书画马四图

王恭

玉河冰水浴青云,啮膝骄行迥不群。yù hé bīng shuǐ yù qīng yún,niè xī jiāo xíng jiǒng bù qún。
神骏只今图画里,灞陵谁貌旧将军。shén jùn zhǐ jīn tú huà lǐ,bà líng shuí mào jiù jiāng jūn。

书画马四图

王恭

监牧年深得马情,如今犹系茜红缨。jiān mù nián shēn dé mǎ qíng,rú jīn yóu xì qiàn hóng yīng。
官中几日无游幸,闲向龙池缓缓行。guān zhōng jǐ rì wú yóu xìng,xián xiàng lóng chí huǎn huǎn xíng。

书画马四图

王恭

背上青毛玉作团,圉人欲控更回看。bèi shàng qīng máo yù zuò tuán,yǔ rén yù kòng gèng huí kàn。
春风几度长楸草,不见交河雪满鞍。chūn fēng jǐ dù zhǎng qiū cǎo,bù jiàn jiāo hé xuě mǎn ān。

白莲图为番阳郭巡警赋

王恭

素袜凌波绿锦裳,参差玉佩夜微凉。sù wà líng bō lǜ jǐn shang,cān chà yù pèi yè wēi liáng。
清芬已在瑶池上,况是新承雨露香。qīng fēn yǐ zài yáo chí shàng,kuàng shì xīn chéng yǔ lù xiāng。

书方壶清响生琳琅

王恭

鹤上瑶笙去不还,却留仙墨在人间。hè shàng yáo shēng qù bù hái,què liú xiān mò zài rén jiān。
秋风更洒筼筜玉,犹似凌云响佩环。qiū fēng gèng sǎ yún dāng yù,yóu shì líng yún xiǎng pèi huán。

书萧子厚牧牛图

王恭

闲吹芦叶应村讴,贪弄山禽忘却牛。xián chuī lú yè yīng cūn ōu,tān nòng shān qín wàng què niú。
原草青青陂水绿,莫令文绣感庄周。yuán cǎo qīng qīng bēi shuǐ lǜ,mò lìng wén xiù gǎn zhuāng zhōu。

柯敬仲古木竹石图

王恭

龙虎飞腾凤影孤,水苍鸣佩小珊瑚。lóng hǔ fēi téng fèng yǐng gū,shuǐ cāng míng pèi xiǎo shān hú。
汉家陵树秋萧索,也似秋声落画图。hàn jiā líng shù qiū xiāo suǒ,yě shì qiū shēng luò huà tú。

题苏明远墨菊

王恭

九月傲霜秋草衰,黄花偏解与秋期。jiǔ yuè ào shuāng qiū cǎo shuāi,huáng huā piān jiě yǔ qiū qī。
玉堂天上同声远,满目寒香欲待谁。yù táng tiān shàng tóng shēng yuǎn,mǎn mù hán xiāng yù dài shuí。

为陈石田题雪窗悬崖双清图

王恭

丛竹香深蕙草寒,孤高遥在翠微间。cóng zhú xiāng shēn huì cǎo hán,gū gāo yáo zài cuì wēi jiān。
上林何限看春客,未借金梯此再扳。shàng lín hé xiàn kàn chūn kè,wèi jiè jīn tī cǐ zài bān。

雨竹

王恭

篬筤枝上雨冥冥,不似黄陵倚棹听。qiāng láng zhī shàng yǔ míng míng,bù shì huáng líng yǐ zhào tīng。
忆得小堂清响夜,银灯犹在酒初醒。yì dé xiǎo táng qīng xiǎng yè,yín dēng yóu zài jiǔ chū xǐng。

为潘序班伯时书渊明漉酒图

王恭

酒漉乌中不用篘,醉来身外更何求。jiǔ lù wū zhōng bù yòng chōu,zuì lái shēn wài gèng hé qiú。
黄花栗里秋光满,好是无心见督邮。huáng huā lì lǐ qiū guāng mǎn,hǎo shì wú xīn jiàn dū yóu。

题赵仲穆山水图

王恭

渭水寒流霜叶疏,桐江荒树野台虚。wèi shuǐ hán liú shuāng yè shū,tóng jiāng huāng shù yě tái xū。
何人更把秋风钓,兴在沧浪不在鱼。hé rén gèng bǎ qiū fēng diào,xīng zài cāng làng bù zài yú。