古诗词

送凤阳开仲贞远省外父复归于建上

王恭

客有佩长剑,行趋骠骑营。kè yǒu pèi zhǎng jiàn,xíng qū biāo qí yíng。
入门拜旌节,冰玉仍双清。rù mén bài jīng jié,bīng yù réng shuāng qīng。
门前系著青丝骑,冬青吹花香拂袂。mén qián xì zhù qīng sī qí,dōng qīng chuī huā xiāng fú mèi。
上马谁怜矍铄翁,东床正忆风流婿。shàng mǎ shuí lián jué shuò wēng,dōng chuáng zhèng yì fēng liú xù。
军中置酒气偏豪,红烛金杯虎帐高。jūn zhōng zhì jiǔ qì piān háo,hóng zhú jīn bēi hǔ zhàng gāo。
奴子平头摇羽扇,美人纤手送车螯。nú zi píng tóu yáo yǔ shàn,měi rén xiān shǒu sòng chē áo。
家临帝苑长淮树,芳草萋萋望乡处。jiā lín dì yuàn zhǎng huái shù,fāng cǎo qī qī wàng xiāng chù。
又逢海水动离情,却指芝城是归路。yòu féng hǎi shuǐ dòng lí qíng,què zhǐ zhī chéng shì guī lù。
芝城梅水接蛮烟,两地惊心惜别筵。zhī chéng méi shuǐ jiē mán yān,liǎng dì jīng xīn xī bié yán。
自愧临行无可赠,何人更有绕朝鞭。zì kuì lín xíng wú kě zèng,hé rén gèng yǒu rào cháo biān。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

雨后登南楼

王恭

雨过晴楼独上迟,海云江树远含滋。yǔ guò qíng lóu dú shàng chí,hǎi yún jiāng shù yuǎn hán zī。
繁华尽逐东流水,惟有前山似昔时。fán huá jǐn zhú dōng liú shuǐ,wéi yǒu qián shān shì xī shí。

梅城晓角

王恭

玉壶淋尽报残更,呜咽营门几度声。yù hú lín jǐn bào cán gèng,wū yàn yíng mén jǐ dù shēng。
明发不堪回首处,梅花零落满江城。míng fā bù kān huí shǒu chù,méi huā líng luò mǎn jiāng chéng。

梅城晓角

王恭

城乌啼断海东头,三弄梅花起戍楼。chéng wū tí duàn hǎi dōng tóu,sān nòng méi huā qǐ shù lóu。
谁向营门看月色,声声都是别离愁。shuí xiàng yíng mén kàn yuè sè,shēng shēng dōu shì bié lí chóu。

折荼蘼

王恭

手挽长条刺拂衣,淡黄疏白共芳菲。shǒu wǎn zhǎng tiáo cì fú yī,dàn huáng shū bái gòng fāng fēi。
五陵年少无拘系,落尽残香未肯归。wǔ líng nián shǎo wú jū xì,luò jǐn cán xiāng wèi kěn guī。

赠释子赴阙

王恭

远随飞锡过闽关,迢递吴山共楚山。yuǎn suí fēi xī guò mǐn guān,tiáo dì wú shān gòng chǔ shān。
遥想禁墀清梵晓,泠泠钟磬五云间。yáo xiǎng jìn chí qīng fàn xiǎo,líng líng zhōng qìng wǔ yún jiān。

王昭君

王恭

行辞女伴出深宫,玉泪双垂向白龙。xíng cí nǚ bàn chū shēn gōng,yù lèi shuāng chuí xiàng bái lóng。
几度毡庐歌酒夜,胡王空惜旧时宫。jǐ dù zhān lú gē jiǔ yè,hú wáng kōng xī jiù shí gōng。

田家夜雨

王恭

山雨潇潇静掩门,绩灯影里戏儿孙。shān yǔ xiāo xiāo jìng yǎn mén,jì dēng yǐng lǐ xì ér sūn。
棕榈叶上声声好,不似天涯断客魂。zōng lǘ yè shàng shēng shēng hǎo,bù shì tiān yá duàn kè hún。

经山中旧宅

王恭

柴门空掩树阴阴,积雨荒苔路更深。chái mén kōng yǎn shù yīn yīn,jī yǔ huāng tái lù gèng shēn。
自是尘中那久往,白云流水更关心。zì shì chén zhōng nà jiǔ wǎng,bái yún liú shuǐ gèng guān xīn。

四月东湖泛舟

王恭

荇花风袅断烟微,共看兰舟泛夕晖。xìng huā fēng niǎo duàn yān wēi,gòng kàn lán zhōu fàn xī huī。
篷下美人歌白苎,绿荷深里白鸥飞。péng xià měi rén gē bái zhù,lǜ hé shēn lǐ bái ōu fēi。

贫士

王恭

百金费尽不羞贫,敛足衡门几度春。bǎi jīn fèi jǐn bù xiū pín,liǎn zú héng mén jǐ dù chūn。
昨日东风南陌上,看花多是五陵人。zuó rì dōng fēng nán mò shàng,kàn huā duō shì wǔ líng rén。

野寺尼

王恭

情忆闺中悟已深,空门才到更澄心。qíng yì guī zhōng wù yǐ shēn,kōng mén cái dào gèng chéng xīn。
楞伽读罢禅初定,野鸟林?只共吟。léng gā dú bà chán chū dìng,yě niǎo lín zhǐ gòng yín。

送人下第归桐城

王恭

青云失路欲沾巾,陌上愁看得意人。qīng yún shī lù yù zhān jīn,mò shàng chóu kàn dé yì rén。
归去青原山下路,野花啼鸟故园春。guī qù qīng yuán shān xià lù,yě huā tí niǎo gù yuán chūn。

江城夕眺

王恭

江头独树起孤烟,江上云开雉堞连。jiāng tóu dú shù qǐ gū yān,jiāng shàng yún kāi zhì dié lián。
芳草萋萋归鸟没,望乡犹在夕阳边。fāng cǎo qī qī guī niǎo méi,wàng xiāng yóu zài xī yáng biān。

林塘夏夕有怀同志

王恭

野树疏藤覆夕阴,半池残水夏凉深。yě shù shū téng fù xī yīn,bàn chí cán shuǐ xià liáng shēn。
相思护度空惆怅,林下何时再盍簪。xiāng sī hù dù kōng chóu chàng,lín xià hé shí zài hé zān。

钓溪

王恭

山下清溪月样湾,狐衣孤坐一丝闲。shān xià qīng xī yuè yàng wān,hú yī gū zuò yī sī xián。
五陵年少谁家子,白马翩翩自往还。wǔ líng nián shǎo shuí jiā zi,bái mǎ piān piān zì wǎng hái。