古诗词

送林七洙省亲之休宁

王恭

无诸城头春雪飞,臈酒未醉缝春衣。wú zhū chéng tóu chūn xuě fēi,là jiǔ wèi zuì fèng chūn yī。
独怜游子江东去,正值关河雁北归。dú lián yóu zi jiāng dōng qù,zhèng zhí guān hé yàn běi guī。
江东远树徽州出,羡尔王浑得官日。jiāng dōng yuǎn shù huī zhōu chū,xiàn ěr wáng hún dé guān rì。
白首虽寒博士毡,多才已判文衡笔。bái shǒu suī hán bó shì zhān,duō cái yǐ pàn wén héng bǐ。
前年买棹问平安,南浦东江正采兰。qián nián mǎi zhào wèn píng ān,nán pǔ dōng jiāng zhèng cǎi lán。
新安到后枇杷熟,闽徼归时络纬寒。xīn ān dào hòu pí pá shú,mǐn jiǎo guī shí luò wěi hán。
还家三径秋声早,故垄松楸不堪扫。hái jiā sān jìng qiū shēng zǎo,gù lǒng sōng qiū bù kān sǎo。
有泪空悲二弟殇,多情更忆双亲老。yǒu lèi kōng bēi èr dì shāng,duō qíng gèng yì shuāng qīn lǎo。
兹别蹉跎几度霜,频将飞梦绕高堂。zī bié cuō tuó jǐ dù shuāng,pín jiāng fēi mèng rào gāo táng。
沙头见月长回首,天畔怀儿更断肠。shā tóu jiàn yuè zhǎng huí shǒu,tiān pàn huái ér gèng duàn cháng。
儿今亦是儒林秀,寺簿云孙少卿后。ér jīn yì shì rú lín xiù,sì bù yún sūn shǎo qīng hòu。
玉堂文献故家声,鱼佩金龟虎头绶。yù táng wén xiàn gù jiā shēng,yú pèi jīn guī hǔ tóu shòu。
鲤也青年曾过庭,诵诗三百未成名。lǐ yě qīng nián céng guò tíng,sòng shī sān bǎi wèi chéng míng。
担簦别墅稀同调,记室王门得从兄。dān dēng bié shù xī tóng diào,jì shì wáng mén dé cóng xiōng。
青骊又指宁家处,不比王阳去时路。qīng lí yòu zhǐ níng jiā chù,bù bǐ wáng yáng qù shí lù。
山城小店越人烟,夜火残钟楚关树。shān chéng xiǎo diàn yuè rén yān,yè huǒ cán zhōng chǔ guān shù。
千里迢迢候起居,家人日夕念双鱼。qiān lǐ tiáo tiáo hòu qǐ jū,jiā rén rì xī niàn shuāng yú。
到时早觅新安使,兼寄皆山樵者书。dào shí zǎo mì xīn ān shǐ,jiān jì jiē shān qiáo zhě shū。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

秋城闻雁

王恭

海国凉秋白雁声,行人一骑发边城。hǎi guó liáng qiū bái yàn shēng,xíng rén yī qí fā biān chéng。
故乡闻此肠堪断,况复今朝在客情。gù xiāng wén cǐ cháng kān duàn,kuàng fù jīn cháo zài kè qíng。

客舍闻捣衣

王恭

山馆?啼碎客心,恶闻何处响孤砧。shān guǎn tí suì kè xīn,è wén hé chù xiǎng gū zhēn。
数声惊觉还家梦,一夜挑灯忆故林。shù shēng jīng jué hái jiā mèng,yī yè tiāo dēng yì gù lín。

同友人寻梵宇

王恭

清溪一道出寒林,莲宇萧条野树深。qīng xī yī dào chū hán lín,lián yǔ xiāo tiáo yě shù shēn。
无数青山看不厌,白云芳草两同心。wú shù qīng shān kàn bù yàn,bái yún fāng cǎo liǎng tóng xīn。

村居

王恭

枫林草屋半苍苔,寂寂柴扉映竹开。fēng lín cǎo wū bàn cāng tái,jì jì chái fēi yìng zhú kāi。
啼鸟数声春自好,五陵年少不曾来。tí niǎo shù shēng chūn zì hǎo,wǔ líng nián shǎo bù céng lái。

春山对酒

王恭

山顶春泉带雨香,数声啼鸟近壶觞。shān dǐng chūn quán dài yǔ xiāng,shù shēng tí niǎo jìn hú shāng。
遥怜曲水兰亭下,寥落风流野草长。yáo lián qū shuǐ lán tíng xià,liáo luò fēng liú yě cǎo zhǎng。

新燕

王恭

海燕双飞下柳塘,主家台榭已荒凉。hǎi yàn shuāng fēi xià liǔ táng,zhǔ jiā tái xiè yǐ huāng liáng。
玉窗绣户春云外,不忍翻飞过别墙。yù chuāng xiù hù chūn yún wài,bù rěn fān fēi guò bié qiáng。

山窗夜雨

王恭

深涧垂萝暗竹房,半枝残烛雨声凉。shēn jiàn chuí luó àn zhú fáng,bàn zhī cán zhú yǔ shēng liáng。
萧条树叶千峰里,不独啼猿断客肠。xiāo tiáo shù yè qiān fēng lǐ,bù dú tí yuán duàn kè cháng。

老僧

王恭

寺前萝径尽荒苔,懒向人间再渡杯。sì qián luó jìng jǐn huāng tái,lǎn xiàng rén jiān zài dù bēi。
阶下双松今百尺,青青曾是少年栽。jiē xià shuāng sōng jīn bǎi chǐ,qīng qīng céng shì shǎo nián zāi。

游岩泉寺

王恭

野寺迢迢隐碧岑,曲栏荒殿古苔深。yě sì tiáo tiáo yǐn bì cén,qū lán huāng diàn gǔ tái shēn。
可怜一段岩头水,洗尽浮生用世心。kě lián yī duàn yán tóu shuǐ,xǐ jǐn fú shēng yòng shì xīn。

送人回京口军

王恭

扬子江头杨柳花,金山对面是京华。yáng zi jiāng tóu yáng liǔ huā,jīn shān duì miàn shì jīng huá。
行人归醉军城酒,北向青门正熟瓜。xíng rén guī zuì jūn chéng jiǔ,běi xiàng qīng mén zhèng shú guā。

秋声

王恭

西风初起雁声微,千里关河叶尽飞。xī fēng chū qǐ yàn shēng wēi,qiān lǐ guān hé yè jǐn fēi。
借问凄凉何处落,五陵松柏远依依。jiè wèn qī liáng hé chù luò,wǔ líng sōng bǎi yuǎn yī yī。

翡翠

王恭

品流曾不让山鸡,珠树林深碧羽齐。pǐn liú céng bù ràng shān jī,zhū shù lín shēn bì yǔ qí。
莫近梁王池上去,野烟寒雨草萋萋。mò jìn liáng wáng chí shàng qù,yě yān hán yǔ cǎo qī qī。

山楼对酒

王恭

楼前积水映苍苔,卷幔孤云落酒杯。lóu qián jī shuǐ yìng cāng tái,juǎn màn gū yún luò jiǔ bēi。
更尽一樽秋雨外,故山曾有几人回。gèng jǐn yī zūn qiū yǔ wài,gù shān céng yǒu jǐ rén huí。

赠闽山隐者

王恭

隐者闲门映竹溪,白云来往伴幽栖。yǐn zhě xián mén yìng zhú xī,bái yún lái wǎng bàn yōu qī。
松花正熟山中酒,半亩黄精叶又齐。sōng huā zhèng shú shān zhōng jiǔ,bàn mǔ huáng jīng yè yòu qí。

月下闻筝

王恭

愁心不见薛琼琼,何处银筝半夜声。chóu xīn bù jiàn xuē qióng qióng,hé chù yín zhēng bàn yè shēng。
肠断十三弦上月,一弦一柱总关情。cháng duàn shí sān xián shàng yuè,yī xián yī zhù zǒng guān qíng。