古诗词

王克刚碧萝山房

王恭

醉樵醉樵家何处,垂萝拂窗泉绕户。zuì qiáo zuì qiáo jiā hé chù,chuí luó fú chuāng quán rào hù。
屋头万万翠微峰,巷口千千石楠树。wū tóu wàn wàn cuì wēi fēng,xiàng kǒu qiān qiān shí nán shù。
寂寂垂萝翳古松,萦烟摆月又丰茸。jì jì chuí luó yì gǔ sōng,yíng yān bǎi yuè yòu fēng rōng。
花飞晚榻僧同坐,叶作秋衣手自缝。huā fēi wǎn tà sēng tóng zuò,yè zuò qiū yī shǒu zì fèng。
山人直是幽栖惯,来往红尘亦萧散。shān rén zhí shì yōu qī guàn,lái wǎng hóng chén yì xiāo sàn。
采樵时少醉时多,在泮日长归日短。cǎi qiáo shí shǎo zuì shí duō,zài pàn rì zhǎng guī rì duǎn。
归去山中百虑消,芭蕉叶长蕨初苗。guī qù shān zhōng bǎi lǜ xiāo,bā jiāo yè zhǎng jué chū miáo。
狸香玉面时登馔,酒熟黄精屡洗瓢。lí xiāng yù miàn shí dēng zhuàn,jiǔ shú huáng jīng lǚ xǐ piáo。
草书逸兴如涛涌,满城见者神皆竦。cǎo shū yì xīng rú tāo yǒng,mǎn chéng jiàn zhě shén jiē sǒng。
铁限年来踏又穿,霜毫岁久埋成冢。tiě xiàn nián lái tà yòu chuān,shuāng háo suì jiǔ mái chéng zhǒng。
羡尔幽居对绿萝,青云高兴近如何。xiàn ěr yōu jū duì lǜ luó,qīng yún gāo xīng jìn rú hé。
还将墨客龙门画,来觅皆山樵者歌。hái jiāng mò kè lóng mén huà,lái mì jiē shān qiáo zhě gē。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

玉融潘源润师事黄山陈平叔师殁哀甚以讣音来告余答诗且寓伤悼之意云

王恭

老去谁堪远别离,断云流水死生期。lǎo qù shuí kān yuǎn bié lí,duàn yún liú shuǐ sǐ shēng qī。
伤心欲解延陵剑,絓向空林若个枝。shāng xīn yù jiě yán líng jiàn,guà xiàng kōng lín ruò gè zhī。

挽方山阐维那

王恭

双树花飞送断香,六时经梵转凄凉。shuāng shù huā fēi sòng duàn xiāng,liù shí jīng fàn zhuǎn qī liáng。
青山何处堪垂泪,残月疏钟下影堂。qīng shān hé chù kān chuí lèi,cán yuè shū zhōng xià yǐng táng。

挽方山阐维那

王恭

禅心无住复无依,何处飘飘只履归。chán xīn wú zhù fù wú yī,hé chù piāo piāo zhǐ lǚ guī。
想是石桥西畔去,寒林空葬旧僧衣。xiǎng shì shí qiáo xī pàn qù,hán lín kōng zàng jiù sēng yī。

挽方山阐维那

王恭

来本无心去即休,他时何处更同游。lái běn wú xīn qù jí xiū,tā shí hé chù gèng tóng yóu。
可怜施食台前鸟,任是无情也解愁。kě lián shī shí tái qián niǎo,rèn shì wú qíng yě jiě chóu。

挽方山阐维那

王恭

翠竹黄花何处寻,一团蒲草夜堂深。cuì zhú huáng huā hé chù xún,yī tuán pú cǎo yè táng shēn。
骊珠忽度恒河水,空使浮生哭道林。lí zhū hū dù héng hé shuǐ,kōng shǐ fú shēng kū dào lín。

题梨花鹦鹉

王恭

何处珍禽绿羽衣,梁王池上恋芳菲。hé chù zhēn qín lǜ yǔ yī,liáng wáng chí shàng liàn fāng fēi。
也知解语为身累,从此无言竟夕晖。yě zhī jiě yǔ wèi shēn lèi,cóng cǐ wú yán jìng xī huī。

为高延礼书秋荷鹡鸰图

王恭

双影萧萧镜水清,露荷遥夜落秋声。shuāng yǐng xiāo xiāo jìng shuǐ qīng,lù hé yáo yè luò qiū shēng。
西风野照荒原夕,谁念孤飞忆弟兄。xī fēng yě zhào huāng yuán xī,shuí niàn gū fēi yì dì xiōng。

咏白莲

王恭

银浦凉云澹不收,露台仙掌夜悠悠。yín pǔ liáng yún dàn bù shōu,lù tái xiān zhǎng yè yōu yōu。
玉箫吹断瑶池月,错认华清水殿秋。yù xiāo chuī duàn yáo chí yuè,cuò rèn huá qīng shuǐ diàn qiū。

寄胄监郑助教并董鲁府记室

王恭

秋声昨夜满凉天,多少离情梦日边。qiū shēng zuó yè mǎn liáng tiān,duō shǎo lí qíng mèng rì biān。
垂老更堪逢此别,如何王谢惜中年。chuí lǎo gèng kān féng cǐ bié,rú hé wáng xiè xī zhōng nián。

寄胄监郑助教并董鲁府记室

王恭

官暇行吟璧水秋,曳裾闲惜凤台游。guān xiá xíng yín bì shuǐ qiū,yè jū xián xī fèng tái yóu。
白门共醉吴姬酒,谁念沧浪是别愁。bái mén gòng zuì wú jī jiǔ,shuí niàn cāng làng shì bié chóu。

题姑苏吴文刚远德祠

王恭

苕霅双溪绕墓林,松陵霜露古祠深。sháo zhà shuāng xī rào mù lín,sōng líng shuāng lù gǔ cí shēn。
宋朝冠盖儿孙在,秋菊寒泉一片心。sòng cháo guān gài ér sūn zài,qiū jú hán quán yī piàn xīn。

为郑彦林题渔樵耕牧四画

王恭

腊雪飞花溪正寒,短篷孤棹兴漫漫。là xuě fēi huā xī zhèng hán,duǎn péng gū zhào xīng màn màn。
莫怜公子鱼须笏,换与沧浪一钓竿。mò lián gōng zi yú xū hù,huàn yǔ cāng làng yī diào gān。

为郑彦林题渔樵耕牧四画

王恭

谷口云深夕磬微,隔林樵唱数声稀。gǔ kǒu yún shēn xī qìng wēi,gé lín qiáo chàng shù shēng xī。
兴来一片松萝月,长为清光入夜归。xīng lái yī piàn sōng luó yuè,zhǎng wèi qīng guāng rù yè guī。

为郑彦林题渔樵耕牧四画

王恭

三亩谁同荷篑心,一瓢聊隐在山阴。sān mǔ shuí tóng hé kuì xīn,yī piáo liáo yǐn zài shān yīn。
晚来醉倒柴桑酒,不省门前春水深。wǎn lái zuì dào chái sāng jiǔ,bù shěng mén qián chūn shuǐ shēn。

为郑彦林题渔樵耕牧四画

王恭

踯躅花残野水生,闲吹芦管应同声。zhí zhú huā cán yě shuǐ shēng,xián chuī lú guǎn yīng tóng shēng。
草衣不带新丰雨,高卧云根听犊鸣。cǎo yī bù dài xīn fēng yǔ,gāo wò yún gēn tīng dú míng。