古诗词

九日燕集题高牧隐清晖楼画壁

王恭

我昔大醉清晖楼,烛前醉眼如沧洲。wǒ xī dà zuì qīng huī lóu,zhú qián zuì yǎn rú cāng zhōu。
九华五老将心远,七泽三湘随梦流。jiǔ huá wǔ lǎo jiāng xīn yuǎn,qī zé sān xiāng suí mèng liú。
湘纹卧簟清如水,纨扇平头小奴子。xiāng wén wò diàn qīng rú shuǐ,wán shàn píng tóu xiǎo nú zi。
黄叶声声枕上来,白云片片床前起。huáng yè shēng shēng zhěn shàng lái,bái yún piàn piàn chuáng qián qǐ。
酒醒楼扉曙月凉,青绫犹觉茝兰香。jiǔ xǐng lóu fēi shǔ yuè liáng,qīng líng yóu jué chǎi lán xiāng。
向来水木通幽处,始悟丹青落醉乡。xiàng lái shuǐ mù tōng yōu chù,shǐ wù dān qīng luò zuì xiāng。
兹晨看画重携兴,更喜仲容初战胜。zī chén kàn huà zhòng xié xīng,gèng xǐ zhòng róng chū zhàn shèng。
黄门给事此同游,玉堂待诏曾留咏。huáng mén gěi shì cǐ tóng yóu,yù táng dài zhào céng liú yǒng。
九月黄花酒满槽,主人洗盏客持螯。jiǔ yuè huáng huā jiǔ mǎn cáo,zhǔ rén xǐ zhǎn kè chí áo。
风流笑傲清晖里,到处争传牧隐高。fēng liú xiào ào qīng huī lǐ,dào chù zhēng chuán mù yǐn gāo。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

慈乌

王恭

朝天寒陇莫霜林,来往长悬反哺心。cháo tiān hán lǒng mò shuāng lín,lái wǎng zhǎng xuán fǎn bǔ xīn。
借女庭前双栗树,空山不用结巢深。jiè nǚ tíng qián shuāng lì shù,kōng shān bù yòng jié cháo shēn。

秋园晓步

王恭

凉风飞露冷飘飘,菱叶茨菰色渐凋。liáng fēng fēi lù lěng piāo piāo,líng yè cí gū sè jiàn diāo。
莫叹林塘秋气早,五陵烟树亦萧条。mò tàn lín táng qiū qì zǎo,wǔ líng yān shù yì xiāo tiáo。

为陈安素题洞玄子所寄墨梅

王恭

江郭遥闻鹤上笙,也将仙墨寄多情。jiāng guō yáo wén hè shàng shēng,yě jiāng xiān mò jì duō qíng。
相思几度闲花落,厌听孤城一笛声。xiāng sī jǐ dù xián huā luò,yàn tīng gū chéng yī dí shēng。

题王羲之爱鹅图

王恭

双翎闲泛墨池冰,悟入霜毫思不胜。shuāng líng xián fàn mò chí bīng,wù rù shuāng háo sī bù shèng。
遂使萧郎穷墨妙,兰亭应是掩昭陵。suì shǐ xiāo láng qióng mò miào,lán tíng yīng shì yǎn zhāo líng。

题赵太祖蹴毬图

王恭

天上欢娱蹴画毬,太平应得侍宸游。tiān shàng huān yú cù huà qiú,tài píng yīng dé shì chén yóu。
龙姿已是黄袍贵,何事军中乐未休。lóng zī yǐ shì huáng páo guì,hé shì jūn zhōng lè wèi xiū。

信鸟

王恭

双鸟枝头弄早春,若为飞去报音尘。shuāng niǎo zhī tóu nòng zǎo chūn,ruò wèi fēi qù bào yīn chén。
青绫月冷空庭曙,正对残灯忆远人。qīng líng yuè lěng kōng tíng shǔ,zhèng duì cán dēng yì yuǎn rén。

竹梅双雀

王恭

倦飞双雀也知寒,梅竹霜空羽异残。juàn fēi shuāng què yě zhī hán,méi zhú shuāng kōng yǔ yì cán。
回首梁园千树晚,栖迟聊寄一枝安。huí shǒu liáng yuán qiān shù wǎn,qī chí liáo jì yī zhī ān。

书朱氏家藏墨竹

王恭

丛色修修覆石根,春风曾见长儿孙。cóng sè xiū xiū fù shí gēn,chūn fēng céng jiàn zhǎng ér sūn。
清时好制虞庭乐,何事青青老故园。qīng shí hǎo zhì yú tíng lè,hé shì qīng qīng lǎo gù yuán。

书朱氏家藏画鹰

王恭

一别长杨脱锦绦,秋风闲立气偏豪。yī bié zhǎng yáng tuō jǐn tāo,qiū fēng xián lì qì piān háo。
纷纷野雀休惊啅,自向山林惜羽毛。fēn fēn yě què xiū jīng zhuó,zì xiàng shān lín xī yǔ máo。

题孤竹

王恭

直节何辞老石根,几回风雨共苔痕。zhí jié hé cí lǎo shí gēn,jǐ huí fēng yǔ gòng tái hén。
自从悟得孤生意,行到梁园却厌繁。zì cóng wù dé gū shēng yì,xíng dào liáng yuán què yàn fán。

高景度画沧洲景寄舅氏陈拙修

王恭

绿杨风引白鸥波,波上遥峰扫黛蛾。lǜ yáng fēng yǐn bái ōu bō,bō shàng yáo fēng sǎo dài é。
莫道同心如白水,渭阳回首更情多。mò dào tóng xīn rú bái shuǐ,wèi yáng huí shǒu gèng qíng duō。

甬东诸葛宗道所作山水小景陈师贡索题其上

王恭

蓬莱宫树晚茸茸,却望青青远寄踪。péng lái gōng shù wǎn rōng rōng,què wàng qīng qīng yuǎn jì zōng。
应想旧时猿鹤伴,独携归兴度深松。yīng xiǎng jiù shí yuán hè bàn,dú xié guī xīng dù shēn sōng。

题陈召外馆山水图

王恭

云木深深少四邻,绿萝青壁断行人。yún mù shēn shēn shǎo sì lín,lǜ luó qīng bì duàn xíng rén。
扁舟已是桃花水,更问仙源隔几尘。biǎn zhōu yǐ shì táo huā shuǐ,gèng wèn xiān yuán gé jǐ chén。

书四爱图

王恭

内史风流逸思多,黄庭读罢兴如何。nèi shǐ fēng liú yì sī duō,huáng tíng dú bà xīng rú hé。
道林祗解怜鹰鸟,未胜临池独爱鹅。dào lín zhī jiě lián yīng niǎo,wèi shèng lín chí dú ài é。

书四爱图

王恭

放鹤亭边月影凉,六桥行处见微霜。fàng hè tíng biān yuè yǐng liáng,liù qiáo xíng chù jiàn wēi shuāng。
瘦筇不过钱塘水,只对梅花嗅冷香。shòu qióng bù guò qián táng shuǐ,zhǐ duì méi huā xiù lěng xiāng。