古诗词

云峰歌送闻上人归

王恭

七闽山多如蜀川,千崖万岭疑登天。qī mǐn shān duō rú shǔ chuān,qiān yá wàn lǐng yí dēng tiān。
六华峰高雪作顶,五月夜半闻寒蝉。liù huá fēng gāo xuě zuò dǐng,wǔ yuè yè bàn wén hán chán。
芙蓉石室人稀过,莲宇香台尚经火。fú róng shí shì rén xī guò,lián yǔ xiāng tái shàng jīng huǒ。
无字碑横任鹿眠,摩香石冷从猿卧。wú zì bēi héng rèn lù mián,mó xiāng shí lěng cóng yuán wò。
忆作法园初布金,三千缁锡绕丛林。yì zuò fǎ yuán chū bù jīn,sān qiān zī xī rào cóng lín。
径行龙象诸天影,禅寂鲸鼍万籁音。jìng xíng lóng xiàng zhū tiān yǐng,chán jì jīng tuó wàn lài yīn。
杉枝青青低拂地,木人也悟西来意。shān zhī qīng qīng dī fú dì,mù rén yě wù xī lái yì。
五百年光转眼休,重见真僧出凡世。wǔ bǎi nián guāng zhuǎn yǎn xiū,zhòng jiàn zhēn sēng chū fán shì。
镡津法侣解楞伽,却下九峰登六华。chán jīn fǎ lǚ jiě léng gā,què xià jiǔ fēng dēng liù huá。
枯木庵前挂如意,留香堂上搭袈裟。kū mù ān qián guà rú yì,liú xiāng táng shàng dā jiā shā。
朅来下界相逢处,幸接微言沐甘露。qiè lái xià jiè xiāng féng chù,xìng jiē wēi yán mù gān lù。
凿齿由来识道安,远公自是奇玄度。záo chǐ yóu lái shí dào ān,yuǎn gōng zì shì qí xuán dù。
法舟今去几时逢,尘世空瞻象骨峰。fǎ zhōu jīn qù jǐ shí féng,chén shì kōng zhān xiàng gǔ fēng。
归见住山烦问讯,西江一派是禅宗。guī jiàn zhù shān fán wèn xùn,xī jiāng yī pài shì chán zōng。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

客中夜雨

王恭

孤阁悬灯暗复明,满林凉雨落秋声。gū gé xuán dēng àn fù míng,mǎn lín liáng yǔ luò qiū shēng。
别来多少湘江水,尽向苍梧叶上倾。bié lái duō shǎo xiāng jiāng shuǐ,jǐn xiàng cāng wú yè shàng qīng。

经怀安有感

王恭

岊河江水古今流,送尽年光与客愁。jié hé jiāng shuǐ gǔ jīn liú,sòng jǐn nián guāng yǔ kè chóu。
莫叹寒门空草色,五陵佳气散成秋。mò tàn hán mén kōng cǎo sè,wǔ líng jiā qì sàn chéng qiū。

水墨蒲萄

王恭

西塞秋风寒露飞,草龙珠帐正依依。xī sāi qiū fēng hán lù fēi,cǎo lóng zhū zhàng zhèng yī yī。
不知五马缘何事,转羡凉州一斗微。bù zhī wǔ mǎ yuán hé shì,zhuǎn xiàn liáng zhōu yī dòu wēi。

题墨菊兰

王恭

霜落枫林秋气高,霜黄烟翠积湘皋。shuāng luò fēng lín qiū qì gāo,shuāng huáng yān cuì jī xiāng gāo。
青林酒醒西风急,剩写离情寄楚骚。qīng lín jiǔ xǐng xī fēng jí,shèng xiě lí qíng jì chǔ sāo。

题墨菊兰

王恭

湘江闲唱九歌声,栗里应辞五斗荣。xiāng jiāng xián chàng jiǔ gē shēng,lì lǐ yīng cí wǔ dòu róng。
谁谓秋来风物冷,露黄烟翠不关情。shuí wèi qiū lái fēng wù lěng,lù huáng yān cuì bù guān qíng。

题猿图

王恭

西风残叶响秋江,树抄青猿挂影双。xī fēng cán yè xiǎng qiū jiāng,shù chāo qīng yuán guà yǐng shuāng。
因忆孤舟经峡口,数声随雨落篷窗。yīn yì gū zhōu jīng xiá kǒu,shù shēng suí yǔ luò péng chuāng。

题小景山水

王恭

云山迢递树苍苍,春水微茫带野航。yún shān tiáo dì shù cāng cāng,chūn shuǐ wēi máng dài yě háng。
欲傍渔郎深隐去,武陵虽好是他乡。yù bàng yú láng shēn yǐn qù,wǔ líng suī hǎo shì tā xiāng。

口占寄友

王恭

青草平湖白鹭飞,石门烟树半晴晖。qīng cǎo píng hú bái lù fēi,shí mén yān shù bàn qíng huī。
菊潭对酒闲垂愰,谁向筹峰共采薇。jú tán duì jiǔ xián chuí huàng,shuí xiàng chóu fēng gòng cǎi wēi。

彦魁题梅

王恭

霜花映水夜含虚,画角声中片月孤。shuāng huā yìng shuǐ yè hán xū,huà jiǎo shēng zhōng piàn yuè gū。
一自罗浮清梦觉,又随香影到西湖。yī zì luó fú qīng mèng jué,yòu suí xiāng yǐng dào xī hú。

明老题梅

王恭

东阁高人不见寻,孤芳只合老山林。dōng gé gāo rén bù jiàn xún,gū fāng zhǐ hé lǎo shān lín。
知心尚有青天月,照见岁寒冰雪心。zhī xīn shàng yǒu qīng tiān yuè,zhào jiàn suì hán bīng xuě xīn。

题茅斋霜月

王恭

猿断霜空烛影微,半林孤月掩荆扉。yuán duàn shuāng kōng zhú yǐng wēi,bàn lín gū yuè yǎn jīng fēi。
五陵年少皆缨冕,何事寒山独布衣。wǔ líng nián shǎo jiē yīng miǎn,hé shì hán shān dú bù yī。

题木芙蓉

王恭

西风吹袖玉颜酡,摇落襟期奈尔何。xī fēng chuī xiù yù yán tuó,yáo luò jīn qī nài ěr hé。
一自雁池清赏后,梁王宾客已无多。yī zì yàn chí qīng shǎng hòu,liáng wáng bīn kè yǐ wú duō。

林彦衡典教英山余以墨竹寄之因题于上

王恭

好是筼筜玉一枝,露寒金薤影离离。hǎo shì yún dāng yù yī zhī,lù hán jīn xiè yǐng lí lí。
泮林官冷闲看画,知尔家园落梦思。pàn lín guān lěng xián kàn huà,zhī ěr jiā yuán luò mèng sī。

书云山小景

王恭

野杖闲行日未曛,商歌休使世人闻。yě zhàng xián xíng rì wèi xūn,shāng gē xiū shǐ shì rén wén。
生平最是知心者,只有青山共白云。shēng píng zuì shì zhī xīn zhě,zhǐ yǒu qīng shān gòng bái yún。

胡人牧马图

王恭

海子桥边卸马鞍,燕山秋草色漫漫。hǎi zi qiáo biān xiè mǎ ān,yàn shān qiū cǎo sè màn màn。
百年王气和烟散,往事空从画里看。bǎi nián wáng qì hé yān sàn,wǎng shì kōng cóng huà lǐ kàn。