古诗词

霜天晓角

王恭

女垣啼乌天已霜,玉龙一声愁断肠。nǚ yuán tí wū tiān yǐ shuāng,yù lóng yī shēng chóu duàn cháng。
商声凄凄羽声切,畸士孤臣皆惋伤。shāng shēng qī qī yǔ shēng qiè,jī shì gū chén jiē wǎn shāng。
玉门斥堠连沙漠,置酒军中少欢乐。yù mén chì hòu lián shā mò,zhì jiǔ jūn zhōng shǎo huān lè。
铁面将军惨不骄,碧眼羌儿泪先落。tiě miàn jiāng jūn cǎn bù jiāo,bì yǎn qiāng ér lèi xiān luò。
洛水萧条渭水头,随风悲壮五陵秋。luò shuǐ xiāo tiáo wèi shuǐ tóu,suí fēng bēi zhuàng wǔ líng qiū。
可怜金粟骊山下,谁识千秋万古愁。kě lián jīn sù lí shān xià,shuí shí qiān qiū wàn gǔ chóu。
自从弃置江淮久,几处闻之应白首。zì cóng qì zhì jiāng huái jiǔ,jǐ chù wén zhī yīng bái shǒu。
暝色摧残陇上春,风光不度边城柳。míng sè cuī cán lǒng shàng chūn,fēng guāng bù dù biān chéng liǔ。
今宵纵酒歌别离,雪花著人寒不知。jīn xiāo zòng jiǔ gē bié lí,xuě huā zhù rén hán bù zhī。
丽谯别后闻吹角,与君同此长相思。lì qiáo bié hòu wén chuī jiǎo,yǔ jūn tóng cǐ zhǎng xiāng sī。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

池馆新秋

王恭

西风池馆早凉归,梧树萧萧一叶飞。xī fēng chí guǎn zǎo liáng guī,wú shù xiāo xiāo yī yè fēi。
谁道秋来悲宋玉,江南游子更沾衣。shuí dào qiū lái bēi sòng yù,jiāng nán yóu zi gèng zhān yī。

田家新酿

王恭

数亩山田沉一秋,酿成宁羡醉乡侯。shù mǔ shān tián chén yī qiū,niàng chéng níng xiàn zuì xiāng hóu。
兴来独共邻翁酌,不问农家识字游。xīng lái dú gòng lín wēng zhuó,bù wèn nóng jiā shí zì yóu。

秋日郊行

王恭

独扶残醉出江城,原野西风万叶声。dú fú cán zuì chū jiāng chéng,yuán yě xī fēng wàn yè shēng。
日暮关河似秋水,萧萧鸿雁不胜情。rì mù guān hé shì qiū shuǐ,xiāo xiāo hóng yàn bù shèng qíng。

西园赏菊

王恭

秋风萧瑟过重阳,黄菊花开酒正香。qiū fēng xiāo sè guò zhòng yáng,huáng jú huā kāi jiǔ zhèng xiāng。
人世相逢须尽醉,牛山何必涕沾裳。rén shì xiāng féng xū jǐn zuì,niú shān hé bì tì zhān shang。

节后黄花

王恭

节去东篱花渐衰,纷纷蜂蝶不须疑。jié qù dōng lí huā jiàn shuāi,fēn fēn fēng dié bù xū yí。
萧条更有馀香在,不比梁园二月时。xiāo tiáo gèng yǒu yú xiāng zài,bù bǐ liáng yuán èr yuè shí。

暮秋喜友人自京回

王恭

秋风黄叶雁临关,客路微霜感别颜。qiū fēng huáng yè yàn lín guān,kè lù wēi shuāng gǎn bié yán。
莫叹故园芳草积,西湖能有几人还。mò tàn gù yuán fāng cǎo jī,xī hú néng yǒu jǐ rén hái。

秋山行旅

王恭

寂历高秋乱叶飞,断?声里日初微。jì lì gāo qiū luàn yè fēi,duàn shēng lǐ rì chū wēi。
自怜万里长为客,犹向西风著布衣。zì lián wàn lǐ zhǎng wèi kè,yóu xiàng xī fēng zhù bù yī。

碧筒饮

王恭

翡翠盘深泻绿波,曲茎微渗藕香多。fěi cuì pán shēn xiè lǜ bō,qū jīng wēi shèn ǒu xiāng duō。
寄言河朔流连饮,莫把黄金铸线罗。jì yán hé shuò liú lián yǐn,mò bǎ huáng jīn zhù xiàn luó。

瘦马图

王恭

曾是瑶池弄影嘶,病来无复锦障泥。céng shì yáo chí nòng yǐng sī,bìng lái wú fù jǐn zhàng ní。
只今毛骨多消减,空对寒原百草齐。zhǐ jīn máo gǔ duō xiāo jiǎn,kōng duì hán yuán bǎi cǎo qí。

山楼晚坐有怀同志

王恭

松下楼高入翠微,望中山水有晴晖。sōng xià lóu gāo rù cuì wēi,wàng zhōng shān shuǐ yǒu qíng huī。
空林月出溪声冷,何事知心与愿违。kōng lín yuè chū xī shēng lěng,hé shì zhī xīn yǔ yuàn wéi。

新秋送别

王恭

故人此别隔关河,况复新秋一雁过。gù rén cǐ bié gé guān hé,kuàng fù xīn qiū yī yàn guò。
明日征帆何处泊,断蝉衰柳夕阳多。míng rì zhēng fān hé chù pō,duàn chán shuāi liǔ xī yáng duō。

送僧游方

王恭

东林溪上暮云飞,宝地焚香送衲衣。dōng lín xī shàng mù yún fēi,bǎo dì fén xiāng sòng nà yī。
行处不须劳借问,野花山鸟即禅机。xíng chù bù xū láo jiè wèn,yě huā shān niǎo jí chán jī。

听雨

王恭

桄榔叶底夜声寒,乡思无由梦里看。guāng láng yè dǐ yè shēng hán,xiāng sī wú yóu mèng lǐ kàn。
明发不堪江上望,苍梧云尽水漫漫。míng fā bù kān jiāng shàng wàng,cāng wú yún jǐn shuǐ màn màn。

送道士赴阙试经

王恭

仙游何必怅离心,楚水吴山鹤上吟。xiān yóu hé bì chàng lí xīn,chǔ shuǐ wú shān hè shàng yín。
更想清晨诵经处,蓬莱宫殿五云深。gèng xiǎng qīng chén sòng jīng chù,péng lái gōng diàn wǔ yún shēn。

题水墨芦雁

王恭

秋水黄芦山月明,同来兄弟最多情。qiū shuǐ huáng lú shān yuè míng,tóng lái xiōng dì zuì duō qíng。
飞时莫近潇湘浦,二十五弦肠断声。fēi shí mò jìn xiāo xiāng pǔ,èr shí wǔ xián cháng duàn shēng。