古诗词

赠桃源陈处士

王恭

逢君沧海心,脱略当世事。féng jūn cāng hǎi xīn,tuō lüè dāng shì shì。
疏散义熙人,风流建安气。shū sàn yì xī rén,fēng liú jiàn ān qì。
文章只掉三寸舌,如瓶注水争淋漓。wén zhāng zhǐ diào sān cùn shé,rú píng zhù shuǐ zhēng lín lí。
先秦遗收汲冢秘,五经发难无留疑。xiān qín yí shōu jí zhǒng mì,wǔ jīng fā nán wú liú yí。
桃源潇洒衡门里,悠悠逸兴东流水。táo yuán xiāo sǎ héng mén lǐ,yōu yōu yì xīng dōng liú shuǐ。
布袜青鞋白苎衣,角巾野服乌皮几。bù wà qīng xié bái zhù yī,jiǎo jīn yě fú wū pí jǐ。
去年著书梅陇山,今年濯足苔溪湾。qù nián zhù shū méi lǒng shān,jīn nián zhuó zú tái xī wān。
身随幽鸟栖复远,心与孤云闲复闲。shēn suí yōu niǎo qī fù yuǎn,xīn yǔ gū yún xián fù xián。
有时山水穷登眺,绿萝袅袅闻猿啸。yǒu shí shān shuǐ qióng dēng tiào,lǜ luó niǎo niǎo wén yuán xiào。
林霜涧雨不逢人,手掇松枝向谁笑。lín shuāng jiàn yǔ bù féng rén,shǒu duō sōng zhī xiàng shuí xiào。
有时中酒高窗眠,飘萧素发临风前。yǒu shí zhōng jiǔ gāo chuāng mián,piāo xiāo sù fā lín fēng qián。
胸中况是丘壑美,身外能无缨冕牵。xiōng zhōng kuàng shì qiū hè měi,shēn wài néng wú yīng miǎn qiān。
君不见终南青青几芳草,行人只道长安道。jūn bù jiàn zhōng nán qīng qīng jǐ fāng cǎo,xíng rén zhǐ dào zhǎng ān dào。
昨日青云相识多,五陵衣马今如何。zuó rì qīng yún xiāng shí duō,wǔ líng yī mǎ jīn rú hé。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题前山过雨

王恭

灏气集云壑,群峰微雨晴。hào qì jí yún hè,qún fēng wēi yǔ qíng。
商飙起蘋末,木叶澄秋声。shāng biāo qǐ píng mò,mù yè chéng qiū shēng。
山色依孤棹,天寒潮信平。shān sè yī gū zhào,tiān hán cháo xìn píng。
沧浪有清处,可以濯吾缨。cāng làng yǒu qīng chù,kě yǐ zhuó wú yīng。

题马图

王恭

龙种来何处,流沙路不穷。lóng zhǒng lái hé chù,liú shā lù bù qióng。
自矜千里骏,曾取贰师功。zì jīn qiān lǐ jùn,céng qǔ èr shī gōng。
影入天池月,声嘶御道风。yǐng rù tiān chí yuè,shēng sī yù dào fēng。
只今怜骏逸,谁数玉花骢。zhǐ jīn lián jùn yì,shuí shù yù huā cōng。

初夏写怀

王恭

春归南苑曙,孤思倦登楼。chūn guī nán yuàn shǔ,gū sī juàn dēng lóu。
野树青残雨,江云白远洲。yě shù qīng cán yǔ,jiāng yún bái yuǎn zhōu。
鸟啼惊物换,草绿伴人愁。niǎo tí jīng wù huàn,cǎo lǜ bàn rén chóu。
独有龙泉剑,光芒射斗牛。dú yǒu lóng quán jiàn,guāng máng shè dòu niú。

西岩庵前小池

王恭

西岩春池小,泠泠隐翠微。xī yán chūn chí xiǎo,líng líng yǐn cuì wēi。
虚圆窥色相,恬淡印禅机。xū yuán kuī sè xiāng,tián dàn yìn chán jī。
雨积龙泉古,波澄鸟影稀。yǔ jī lóng quán gǔ,bō chéng niǎo yǐng xī。
尘缨从此濯,相对欲忘归。chén yīng cóng cǐ zhuó,xiāng duì yù wàng guī。

拟唐高适送郑侍御谪闽

王恭

闽川今谪去,惆怅复离群。mǐn chuān jīn zhé qù,chóu chàng fù lí qún。
别梦逢京雨,愁心住楚云。bié mèng féng jīng yǔ,chóu xīn zhù chǔ yún。
猿声闽树远,帆影越江分。yuán shēng mǐn shù yuǎn,fān yǐng yuè jiāng fēn。
圣主恩波重,多才不弃君。shèng zhǔ ēn bō zhòng,duō cái bù qì jūn。

经冶城寻芝山兰若访从兄阐上人

王恭

兰若三山下,相逢慰所思。lán ruò sān shān xià,xiāng féng wèi suǒ sī。
支离惊落叶,留恋惜连枝。zhī lí jīng luò yè,liú liàn xī lián zhī。
境静禅皆寂,身空病不疑。jìng jìng chán jiē jì,shēn kōng bìng bù yí。
自怜尘土隔,徒有鹡鸰悲。zì lián chén tǔ gé,tú yǒu jí líng bēi。

寒山过雨图

王恭

落叶塞鸿秋,澄江湛不流。luò yè sāi hóng qiū,chéng jiāng zhàn bù liú。
数峰残雨外,独树断云头。shù fēng cán yǔ wài,dú shù duàn yún tóu。
暝色浮僧磬,寒光入钓舟。míng sè fú sēng qìng,hán guāng rù diào zhōu。
向来濯缨处,迢递隔沧洲。xiàng lái zhuó yīng chù,tiáo dì gé cāng zhōu。

渔隐

王恭

自无簪组分,结屋近苔矶。zì wú zān zǔ fēn,jié wū jìn tái jī。
夜月悬孤艇,寒潮入半扉。yè yuè xuán gū tǐng,hán cháo rù bàn fēi。
溪山曾无趣,鱼鸟已忘机。xī shān céng wú qù,yú niǎo yǐ wàng jī。
为问青云者,谁能忍布衣。wèi wèn qīng yún zhě,shuí néng rěn bù yī。

残夏怀西岩旧隐

王恭

关河暑渐收,池馆欲迎秋。guān hé shǔ jiàn shōu,chí guǎn yù yíng qiū。
忽忆山中事,偏怀静者流。hū yì shān zhōng shì,piān huái jìng zhě liú。
焚香依晓榻,洗钵动寒湫。fén xiāng yī xiǎo tà,xǐ bō dòng hán jiǎo。
苦被红尘缚,何期到上头。kǔ bèi hóng chén fù,hé qī dào shàng tóu。

送僧归日本

王恭

沧波杳无际,望望入扶桑。cāng bō yǎo wú jì,wàng wàng rù fú sāng。
杖锡游何处,归途信一航。zhàng xī yóu hé chù,guī tú xìn yī háng。
龙宫朝洗钵,鲛室夜焚香。lóng gōng cháo xǐ bō,jiāo shì yè fén xiāng。
法侣遥相待,松枝偃旧房。fǎ lǚ yáo xiāng dài,sōng zhī yǎn jiù fáng。

游灵瑞寺偶赋

王恭

白云精舍近,一路入迢遥。bái yún jīng shě jìn,yī lù rù tiáo yáo。
古壁留残霭,微钟送暮潮。gǔ bì liú cán ǎi,wēi zhōng sòng mù cháo。
鸟啼空翠晚,花落断香飘。niǎo tí kōng cuì wǎn,huā luò duàn xiāng piāo。
此地堪携兴,何须度石桥。cǐ dì kān xié xīng,hé xū dù shí qiáo。

经漂母墓

王恭

寂寞淮阴路,荒城接楚原。jì mò huái yīn lù,huāng chéng jiē chǔ yuán。
谁能怀漂母,曾此饭王孙。shuí néng huái piāo mǔ,céng cǐ fàn wáng sūn。
孤冢今犹在,千金不复论。gū zhǒng jīn yóu zài,qiān jīn bù fù lùn。
自惭非国士,兹去向何门。zì cán fēi guó shì,zī qù xiàng hé mén。

拟唐韦应物赋得暮雨送李胄

王恭

江城分手处,夕雨更沈沈。jiāng chéng fēn shǒu chù,xī yǔ gèng shěn shěn。
野树含滋色,层峰没翠岑。yě shù hán zī sè,céng fēng méi cuì cén。
空蒙关塞远,飘泊海门深。kōng méng guān sāi yuǎn,piāo pō hǎi mén shēn。
送别情无限,丝丝泪染襟。sòng bié qíng wú xiàn,sī sī lèi rǎn jīn。

经炉峰兰若

王恭

迢递孤峰里,空门偶独行。tiáo dì gū fēng lǐ,kōng mén ǒu dú xíng。
野云随杖屦,古木带檐楹。yě yún suí zhàng jù,gǔ mù dài yán yíng。
月出禅初定,僧闲鸟自鸣。yuè chū chán chū dìng,sēng xián niǎo zì míng。
兴阑归自晚,钟磬有馀声。xīng lán guī zì wǎn,zhōng qìng yǒu yú shēng。

山水图

王恭

半幅生绡里,分明见远山。bàn fú shēng xiāo lǐ,fēn míng jiàn yuǎn shān。
断桥分瀑溜,古木隐岩峦。duàn qiáo fēn pù liū,gǔ mù yǐn yán luán。
野色烟中没,孤云鸟外还。yě sè yān zhōng méi,gū yún niǎo wài hái。
幽栖如此得,何必市朝间。yōu qī rú cǐ dé,hé bì shì cháo jiān。
1260«2345678»