古诗词

酬关西故人

王恭

故人迹疏情尚尔,新人面好心犹异。gù rén jì shū qíng shàng ěr,xīn rén miàn hǎo xīn yóu yì。
当时唯恐结交稀,零落相知竟谁是。dāng shí wéi kǒng jié jiāo xī,líng luò xiāng zhī jìng shuí shì。
昨日方开北海樽,今朝又署翟公门。zuó rì fāng kāi běi hǎi zūn,jīn cháo yòu shǔ dí gōng mén。
世情反覆徒为尔,人生贵贱那可论。shì qíng fǎn fù tú wèi ěr,rén shēng guì jiàn nà kě lùn。
自从落拓风尘久,岁月蹉跎世看丑。zì cóng luò tuò fēng chén jiǔ,suì yuè cuō tuó shì kàn chǒu。
羡君闭门但读书,知君得钱即沽酒。xiàn jūn bì mén dàn dú shū,zhī jūn dé qián jí gū jiǔ。
我亦辞君向白云,山中猿鹤可为群。wǒ yì cí jūn xiàng bái yún,shān zhōng yuán hè kě wèi qún。
秋来偏是凌霜柏,五粒松脂堪寄君。qiū lái piān shì líng shuāng bǎi,wǔ lì sōng zhī kān jì jūn。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题沧洲野堂卷

王恭

大堤深树绕高原,渔榜蒹葭接远村。dà dī shēn shù rào gāo yuán,yú bǎng jiān jiā jiē yuǎn cūn。
江上只留三亩宅,人间不记五侯门。jiāng shàng zhǐ liú sān mǔ zhái,rén jiān bù jì wǔ hóu mén。
青林白鸟闲书幌,细雨飞花送酒樽。qīng lín bái niǎo xián shū huǎng,xì yǔ fēi huā sòng jiǔ zūn。
?得相逢乘一醉,故园山水也忘言。nà dé xiāng féng chéng yī zuì,gù yuán shān shuǐ yě wàng yán。

送刘逸人还山中

王恭

落日鹧鸪鸣,遥村送独行。luò rì zhè gū míng,yáo cūn sòng dú xíng。
峰回看不见,望望有馀情。fēng huí kàn bù jiàn,wàng wàng yǒu yú qíng。

秋阴

王恭

寒云将远空,落叶与飞鸿。hán yún jiāng yuǎn kōng,luò yè yǔ fēi hóng。
汉苑秦陵外,悲凉是此中。hàn yuàn qín líng wài,bēi liáng shì cǐ zhōng。

黄叶

王恭

带雨飘阶冷,随风著幔凉。dài yǔ piāo jiē lěng,suí fēng zhù màn liáng。
愁心故宫树,片片落寒霜。chóu xīn gù gōng shù,piàn piàn luò hán shuāng。

闻渔笛

王恭

渔人将楚竹,吹向月明中。yú rén jiāng chǔ zhú,chuī xiàng yuè míng zhōng。
莫奏凉州曲,金河有断鸿。mò zòu liáng zhōu qū,jīn hé yǒu duàn hóng。

古镜

王恭

宝镜何年铸,龙纹积暗尘。bǎo jìng hé nián zhù,lóng wén jī àn chén。
非关磨洗倦,恐照白头人。fēi guān mó xǐ juàn,kǒng zhào bái tóu rén。

归鸟

王恭

片影云边没,孤声月下微。piàn yǐng yún biān méi,gū shēng yuè xià wēi。
云霄千万里,何似故巢归。yún xiāo qiān wàn lǐ,hé shì gù cháo guī。

听?

王恭

十年闻笛恨,此夕更沾襟。shí nián wén dí hèn,cǐ xī gèng zhān jīn。
别泪三声下,孤愁一夜深。bié lèi sān shēng xià,gū chóu yī yè shēn。

柳塘鹭鸾

王恭

烟柳拂波声,霜衣泛日明。yān liǔ fú bō shēng,shuāng yī fàn rì míng。
青山对孤影,宁倦五湖情。qīng shān duì gū yǐng,níng juàn wǔ hú qíng。

鹧鸪

王恭

绿树残春外,双飞锦翼齐。lǜ shù cán chūn wài,shuāng fēi jǐn yì qí。
长沙有迁客,莫向雨中啼。zhǎng shā yǒu qiān kè,mò xiàng yǔ zhōng tí。

访邓山人

王恭

飞鸟落藤花,林幽小径斜。fēi niǎo luò téng huā,lín yōu xiǎo jìng xié。
白云深解意,相与到君家。bái yún shēn jiě yì,xiāng yǔ dào jūn jiā。

踏青

王恭

雨晴原草新,黄鸟恋行尘。yǔ qíng yuán cǎo xīn,huáng niǎo liàn xíng chén。
年少看花伴,如今有几人。nián shǎo kàn huā bàn,rú jīn yǒu jǐ rén。

草色

王恭

拂拂度林坰,霏霏上野亭。fú fú dù lín jiōng,fēi fēi shàng yě tíng。
王孙归未得,空向雨中青。wáng sūn guī wèi dé,kōng xiàng yǔ zhōng qīng。

郑山人幽居

王恭

林虚孤鸟白,花落乳泉香。lín xū gū niǎo bái,huā luò rǔ quán xiāng。
寂寂垂萝下,图书共一床。jì jì chuí luó xià,tú shū gòng yī chuáng。

漫兴

王恭

乱山波上远,片片似修眉。luàn shān bō shàng yuǎn,piàn piàn shì xiū méi。
山下蘼芜草,春来感别离。shān xià mí wú cǎo,chūn lái gǎn bié lí。