古诗词

放歌行酬林逸人良箴

王恭

拂郁促刺三十秋,过眼光阴如水流。fú yù cù cì sān shí qiū,guò yǎn guāng yīn rú shuǐ liú。
黄金白璧果何物,世人见我如云浮。huáng jīn bái bì guǒ hé wù,shì rén jiàn wǒ rú yún fú。
蹇衣太行屹巉绝,瞿塘逆水无行舟。jiǎn yī tài xíng yì chán jué,qú táng nì shuǐ wú xíng zhōu。
君山洞庭濯双足,石镜香炉时一游。jūn shān dòng tíng zhuó shuāng zú,shí jìng xiāng lú shí yī yóu。
苍梧隔云叫虞舜,湘灵无声风雨愁。cāng wú gé yún jiào yú shùn,xiāng líng wú shēng fēng yǔ chóu。
遥望金陵道,葱葱郁佳气。yáo wàng jīn líng dào,cōng cōng yù jiā qì。
锦袍白马竞时来,翠华阁道连天起。jǐn páo bái mǎ jìng shí lái,cuì huá gé dào lián tiān qǐ。
又向秦中登太华,黄河一发天边泻。yòu xiàng qín zhōng dēng tài huá,huáng hé yī fā tiān biān xiè。
三峰连绵不可攀,中有长生解飞者。sān fēng lián mián bù kě pān,zhōng yǒu zhǎng shēng jiě fēi zhě。
结交广成子,招邀洪崖翁。jié jiāo guǎng chéng zi,zhāo yāo hóng yá wēng。
口含明月驻精魄,身骑白鹿回飙风。kǒu hán míng yuè zhù jīng pò,shēn qí bái lù huí biāo fēng。
笑夸蓬莱指绝顶,更历元始窥鸿蒙。xiào kuā péng lái zhǐ jué dǐng,gèng lì yuán shǐ kuī hóng méng。
羽人如云集星宫,三十六帝俱雍容。yǔ rén rú yún jí xīng gōng,sān shí liù dì jù yōng róng。
帝前玉狗声唁唁,帝旁侍女宫衣红。dì qián yù gǒu shēng yàn yàn,dì páng shì nǚ gōng yī hóng。
小臣手擎绿字封,拜咨元父隳丹衷,愿为下土招扬雄。xiǎo chén shǒu qíng lǜ zì fēng,bài zī yuán fù huī dān zhōng,yuàn wèi xià tǔ zhāo yáng xióng。
扬雄才大人稀识,穷巷苍苔少行迹。yáng xióng cái dà rén xī shí,qióng xiàng cāng tái shǎo xíng jì。
车驰马走长安城,扬雄与人无世情。chē chí mǎ zǒu zhǎng ān chéng,yáng xióng yǔ rén wú shì qíng。
明当携手天门归,青霓为裳紫霞衣。míng dāng xié shǒu tiān mén guī,qīng ní wèi shang zǐ xiá yī。
朝饮天池暮沆瀣,下视九土如尘微。cháo yǐn tiān chí mù hàng xiè,xià shì jiǔ tǔ rú chén wēi。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

书林景时效米老

王恭

云雨时青枫,寒山野望中。yún yǔ shí qīng fēng,hán shān yě wàng zhōng。
谁将醉时墨,遥寄米家风。shuí jiāng zuì shí mò,yáo jì mǐ jiā fēng。

书陈平叔山水扇头

王恭

鸟没山意寒,渔归水容夕。niǎo méi shān yì hán,yú guī shuǐ róng xī。
长啸望林扉,微风动萝薜。zhǎng xiào wàng lín fēi,wēi fēng dòng luó bì。

送人从北平军

王恭

蓟门霜叶正纷纷,不见燕台只见云。jì mén shuāng yè zhèng fēn fēn,bù jiàn yàn tái zhǐ jiàn yún。
君去试看台下草,何人更忆乐将军。jūn qù shì kàn tái xià cǎo,hé rén gèng yì lè jiāng jūn。

匈奴牧马图

王恭

草白阴山朔雪晴,匈奴牧马近燕城。cǎo bái yīn shān shuò xuě qíng,xiōng nú mù mǎ jìn yàn chéng。
只今犹有湾河水,日夜东流恨不平。zhǐ jīn yóu yǒu wān hé shuǐ,rì yè dōng liú hèn bù píng。

长信宫落花

王恭

深宫花谢使人愁,片片随风满御沟。shēn gōng huā xiè shǐ rén chóu,piàn piàn suí fēng mǎn yù gōu。
妾命自怜花共薄,君恩那似水东流。qiè mìng zì lián huā gòng báo,jūn ēn nà shì shuǐ dōng liú。

杜鹃花

王恭

蜀鸟啼来口血深,染成花萼满空林。shǔ niǎo tí lái kǒu xuè shēn,rǎn chéng huā è mǎn kōng lín。
芳魂不逐风吹散,还向天涯醉客心。fāng hún bù zhú fēng chuī sàn,hái xiàng tiān yá zuì kè xīn。

兰亭怀古

王恭

曲水飞觞迹渐陈,山中花木几回春。qū shuǐ fēi shāng jì jiàn chén,shān zhōng huā mù jǐ huí chūn。
风流内史归何处,空使今人忆古人。fēng liú nèi shǐ guī hé chù,kōng shǐ jīn rén yì gǔ rén。

兰亭怀古

王恭

祓禊亭中自渐低,昔人行处草萋萋。fú xì tíng zhōng zì jiàn dī,xī rén xíng chù cǎo qī qī。
多情最是山阴鸟,啼向春风满会稽。duō qíng zuì shì shān yīn niǎo,tí xiàng chūn fēng mǎn huì jī。

渔笛

王恭

扁舟吹笛度横塘,欸乃声中也断肠。biǎn zhōu chuī dí dù héng táng,āi nǎi shēng zhōng yě duàn cháng。
莫道渔郎无别恨,武陵虽好是他乡。mò dào yú láng wú bié hèn,wǔ líng suī hǎo shì tā xiāng。

西岩兰若

王恭

白云深处磬声微,祗树林幽映竹扉。bái yún shēn chù qìng shēng wēi,zhī shù lín yōu yìng zhú fēi。
几度月明禅榻夜,洞?溪鹤也忘机。jǐ dù yuè míng chán tà yè,dòng xī hè yě wàng jī。

寄山中友

王恭

一别青山音问稀,白云流水思依依。yī bié qīng shān yīn wèn xī,bái yún liú shuǐ sī yī yī。
不知老鹤巢边树,几度开花几度飞。bù zhī lǎo hè cháo biān shù,jǐ dù kāi huā jǐ dù fēi。

题张良归山图

王恭

抽却朝簪别汉家,赤松相候在烟霞。chōu què cháo zān bié hàn jiā,chì sōng xiāng hòu zài yān xiá。
如今悟得全身计,不似从前博浪沙。rú jīn wù dé quán shēn jì,bù shì cóng qián bó làng shā。

题方壶道人山房二首

王恭

洞门一径入烟霞,九曲溪泉绕洞斜。dòng mén yī jìng rù yān xiá,jiǔ qū xī quán rào dòng xié。
铁笛一声山月冷,独骑黄鹤问仙家。tiě dí yī shēng shān yuè lěng,dú qí huáng hè wèn xiān jiā。

题方壶道人山房二首

王恭

羽人住处是仙源,蔓草藤花掩洞门。yǔ rén zhù chù shì xiān yuán,màn cǎo téng huā yǎn dòng mén。
看罢黄庭人不见,唯馀寒溜与霜?。kàn bà huáng tíng rén bù jiàn,wéi yú hán liū yǔ shuāng。

步虚词

王恭

绿章封事奏瑶京,侍女如花弄玉笙。lǜ zhāng fēng shì zòu yáo jīng,shì nǚ rú huā nòng yù shēng。
夜半朝元人上鹤,九天环佩月中声。yè bàn cháo yuán rén shàng hè,jiǔ tiān huán pèi yuè zhōng shēng。