古诗词

放歌行酬林逸人良箴

王恭

拂郁促刺三十秋,过眼光阴如水流。fú yù cù cì sān shí qiū,guò yǎn guāng yīn rú shuǐ liú。
黄金白璧果何物,世人见我如云浮。huáng jīn bái bì guǒ hé wù,shì rén jiàn wǒ rú yún fú。
蹇衣太行屹巉绝,瞿塘逆水无行舟。jiǎn yī tài xíng yì chán jué,qú táng nì shuǐ wú xíng zhōu。
君山洞庭濯双足,石镜香炉时一游。jūn shān dòng tíng zhuó shuāng zú,shí jìng xiāng lú shí yī yóu。
苍梧隔云叫虞舜,湘灵无声风雨愁。cāng wú gé yún jiào yú shùn,xiāng líng wú shēng fēng yǔ chóu。
遥望金陵道,葱葱郁佳气。yáo wàng jīn líng dào,cōng cōng yù jiā qì。
锦袍白马竞时来,翠华阁道连天起。jǐn páo bái mǎ jìng shí lái,cuì huá gé dào lián tiān qǐ。
又向秦中登太华,黄河一发天边泻。yòu xiàng qín zhōng dēng tài huá,huáng hé yī fā tiān biān xiè。
三峰连绵不可攀,中有长生解飞者。sān fēng lián mián bù kě pān,zhōng yǒu zhǎng shēng jiě fēi zhě。
结交广成子,招邀洪崖翁。jié jiāo guǎng chéng zi,zhāo yāo hóng yá wēng。
口含明月驻精魄,身骑白鹿回飙风。kǒu hán míng yuè zhù jīng pò,shēn qí bái lù huí biāo fēng。
笑夸蓬莱指绝顶,更历元始窥鸿蒙。xiào kuā péng lái zhǐ jué dǐng,gèng lì yuán shǐ kuī hóng méng。
羽人如云集星宫,三十六帝俱雍容。yǔ rén rú yún jí xīng gōng,sān shí liù dì jù yōng róng。
帝前玉狗声唁唁,帝旁侍女宫衣红。dì qián yù gǒu shēng yàn yàn,dì páng shì nǚ gōng yī hóng。
小臣手擎绿字封,拜咨元父隳丹衷,愿为下土招扬雄。xiǎo chén shǒu qíng lǜ zì fēng,bài zī yuán fù huī dān zhōng,yuàn wèi xià tǔ zhāo yáng xióng。
扬雄才大人稀识,穷巷苍苔少行迹。yáng xióng cái dà rén xī shí,qióng xiàng cāng tái shǎo xíng jì。
车驰马走长安城,扬雄与人无世情。chē chí mǎ zǒu zhǎng ān chéng,yáng xióng yǔ rén wú shì qíng。
明当携手天门归,青霓为裳紫霞衣。míng dāng xié shǒu tiān mén guī,qīng ní wèi shang zǐ xiá yī。
朝饮天池暮沆瀣,下视九土如尘微。cháo yǐn tiān chí mù hàng xiè,xià shì jiǔ tǔ rú chén wēi。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

暮春雨中作

王恭

帘前花落杜鹃鸣,棕叶萧萧半雨声。lián qián huā luò dù juān míng,zōng yè xiāo xiāo bàn yǔ shēng。
迢递故园归未得,天涯芳草揔关情。tiáo dì gù yuán guī wèi dé,tiān yá fāng cǎo zǒng guān qíng。

登凤凰山仙人梯

王恭

鹤山吹笙去不还,空留梯石白云间。hè shān chuī shēng qù bù hái,kōng liú tī shí bái yún jiān。
尘凡自愧无仙骨,独对岩扉试一攀。chén fán zì kuì wú xiān gǔ,dú duì yán fēi shì yī pān。

道边松

王恭

驿畔长松几百秋,行人到此也生愁。yì pàn zhǎng sōng jǐ bǎi qiū,xíng rén dào cǐ yě shēng chóu。
最怜每被官军斫,满地寒胶作泪流。zuì lián měi bèi guān jūn zhuó,mǎn dì hán jiāo zuò lèi liú。

拟游天台山

王恭

赤城霞气映层标,华顶遥临见石桥。chì chéng xiá qì yìng céng biāo,huá dǐng yáo lín jiàn shí qiáo。
更到谢公登览处,泉声山影晚萧萧。gèng dào xiè gōng dēng lǎn chù,quán shēng shān yǐng wǎn xiāo xiāo。

渔樵清话

王恭

樵歌日日出林扉,赢得身闲坐钓矶。qiáo gē rì rì chū lín fēi,yíng dé shēn xián zuò diào jī。
莫向相逢笑贫薄,人生此乐也应稀。mò xiàng xiāng féng xiào pín báo,rén shēng cǐ lè yě yīng xī。

摘兰

王恭

寂寞深林野水滨,可怜开落不逢人。jì mò shēn lín yě shuǐ bīn,kě lián kāi luò bù féng rén。
知音更有谁堪赠,持与湘南放逐臣。zhī yīn gèng yǒu shuí kān zèng,chí yǔ xiāng nán fàng zhú chén。

送人归蜀

王恭

蜀栈凌云不见行,剑门烟树最关情。shǔ zhàn líng yún bù jiàn xíng,jiàn mén yān shù zuì guān qíng。
君家正在鱼凫国,出尽平川是锦城。jūn jiā zhèng zài yú fú guó,chū jǐn píng chuān shì jǐn chéng。

送人归蜀

王恭

剑门西望蜀江流,白帝城边叶未秋。jiàn mén xī wàng shǔ jiāng liú,bái dì chéng biān yè wèi qiū。
归到山林何事业,木棉花发杜鹃愁。guī dào shān lín hé shì yè,mù mián huā fā dù juān chóu。

夏夜舟中

王恭

碧潭遥夜小孤舟,凉月清风揔是秋。bì tán yáo yè xiǎo gū zhōu,liáng yuè qīng fēng zǒng shì qiū。
何事故人千里外,江枫渔火共关愁。hé shì gù rén qiān lǐ wài,jiāng fēng yú huǒ gòng guān chóu。

碧筒歌

王恭

试折青荷当玉觞,绿茎通处泻琼浆。shì zhé qīng hé dāng yù shāng,lǜ jīng tōng chù xiè qióng jiāng。
几回醉买西湖月,卧载莲舟梦亦香。jǐ huí zuì mǎi xī hú yuè,wò zài lián zhōu mèng yì xiāng。

题秋江待渡扇面

王恭

孤庭枫树暮江头,何事匆匆逐去舟。gū tíng fēng shù mù jiāng tóu,hé shì cōng cōng zhú qù zhōu。
莫向瞿塘滩下过,两崖明月断?愁。mò xiàng qú táng tān xià guò,liǎng yá míng yuè duàn chóu。

山楼晚坐有怀同志

王恭

绿萝烟暝夕阳收,何处?啼更倚楼。lǜ luó yān míng xī yáng shōu,hé chù tí gèng yǐ lóu。
京国故人分别久,楚云湘水共关愁。jīng guó gù rén fēn bié jiǔ,chǔ yún xiāng shuǐ gòng guān chóu。

山庄独夜

王恭

草屋残灯夜转深,竹边萤火照孤吟。cǎo wū cán dēng yè zhuǎn shēn,zhú biān yíng huǒ zhào gū yín。
青山历历?啼断,储叶萧萧月满林。qīng shān lì lì tí duàn,chǔ yè xiāo xiāo yuè mǎn lín。

远浦归帆

王恭

远浦归舟鸟外还,棹歌迢递过前滩。yuǎn pǔ guī zhōu niǎo wài hái,zhào gē tiáo dì guò qián tān。
丹枫树里帆初落,多少青山夕照间。dān fēng shù lǐ fān chū luò,duō shǎo qīng shān xī zhào jiān。

秋日游皇恩寺

王恭

莲宇经台花正香,白云深映竹边房。lián yǔ jīng tái huā zhèng xiāng,bái yún shēn yìng zhú biān fáng。
清游惜共林僧别,行听微钟到学堂。qīng yóu xī gòng lín sēng bié,xíng tīng wēi zhōng dào xué táng。