古诗词

酬陈大见寄

王恭

北风海上来,落日草根白。běi fēng hǎi shàng lái,luò rì cǎo gēn bái。
长啸登高丘,远望无诸国。zhǎng xiào dēng gāo qiū,yuǎn wàng wú zhū guó。
剑水东流霸气寒,台江千树叶声乾。jiàn shuǐ dōng liú bà qì hán,tái jiāng qiān shù yè shēng qián。
英雄去后遗弓剑,蔓草芳陵那忍看。yīng xióng qù hòu yí gōng jiàn,màn cǎo fāng líng nà rěn kàn。
我家正在平台北,十载迷魂归不得。wǒ jiā zhèng zài píng tái běi,shí zài mí hún guī bù dé。
几度逢人问故林,碧池细柳今萧索。jǐ dù féng rén wèn gù lín,bì chí xì liǔ jīn xiāo suǒ。
少年任侠无所忧,奋身欲向铜龙楼。shǎo nián rèn xiá wú suǒ yōu,fèn shēn yù xiàng tóng lóng lóu。
长安春物忽相弃,终南灞水空悠悠。zhǎng ān chūn wù hū xiāng qì,zhōng nán bà shuǐ kōng yōu yōu。
青云迢递谁将引,况乃摧残更多病。qīng yún tiáo dì shuí jiāng yǐn,kuàng nǎi cuī cán gèng duō bìng。
绿发从教变雪霜,丹心未必随灰烬。lǜ fā cóng jiào biàn xuě shuāng,dān xīn wèi bì suí huī jìn。
陈君倜傥无世情,读书千卷尚逃名。chén jūn tì tǎng wú shì qíng,dú shū qiān juǎn shàng táo míng。
一门兄弟俱才俊,百岁严君更老成。yī mén xiōng dì jù cái jùn,bǎi suì yán jūn gèng lǎo chéng。
感君意气空流俗,贫贱相看情转熟。gǎn jūn yì qì kōng liú sú,pín jiàn xiāng kàn qíng zhuǎn shú。
客舍迎霜已赠衣,山储累月常分粟。kè shě yíng shuāng yǐ zèng yī,shān chǔ lèi yuè cháng fēn sù。
风雨凄凄四月天,孤村芳馆度流年。fēng yǔ qī qī sì yuè tiān,gū cūn fāng guǎn dù liú nián。
未投定远佣书笔,羞逐君平卖卜钱。wèi tóu dìng yuǎn yōng shū bǐ,xiū zhú jūn píng mài bo qián。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

送老兵还乡

王恭

曾逐嫖姚出汉关,故乡宁负老来还。céng zhú piáo yáo chū hàn guān,gù xiāng níng fù lǎo lái hái。
到家莫恨无金印,数亩山田梦亦闲。dào jiā mò hèn wú jīn yìn,shù mǔ shān tián mèng yì xián。

送老兵还乡

王恭

百战沙场一剑知,龙钟双袖发垂丝。bǎi zhàn shā chǎng yī jiàn zhī,lóng zhōng shuāng xiù fā chuí sī。
扁舟且逐还家兴,莫向燕然羡勒碑。biǎn zhōu qiě zhú hái jiā xīng,mò xiàng yàn rán xiàn lēi bēi。

挽送校尉

王恭

驰逐三军出楚关,白头慈母望生还。chí zhú sān jūn chū chǔ guān,bái tóu cí mǔ wàng shēng hái。
归魂不到闽溪月,飞度临濠若个山。guī hún bù dào mǐn xī yuè,fēi dù lín háo ruò gè shān。

访羽人不值

王恭

仙坛花落正纷纷,洞入丹丘半白云。xiān tán huā luò zhèng fēn fēn,dòng rù dān qiū bàn bái yún。
童子开门不相识,言师西去访茅君。tóng zi kāi mén bù xiāng shí,yán shī xī qù fǎng máo jūn。

咏胡椒

王恭

结实重番小更繁,中原无地可移根。jié shí zhòng fān xiǎo gèng fán,zhōng yuán wú dì kě yí gēn。
自从鼎鼐调和去,姜桂纷纷不共论。zì cóng dǐng nài diào hé qù,jiāng guì fēn fēn bù gòng lùn。

咏倭扇

王恭

半剪青荷一片风,月华荡漾露珠融。bàn jiǎn qīng hé yī piàn fēng,yuè huá dàng yàng lù zhū róng。
谁知万里扶桑物,尽属中原掌握中。shuí zhī wàn lǐ fú sāng wù,jǐn shǔ zhōng yuán zhǎng wò zhōng。

老渔

王恭

生事终年在水乡,龙钟双袖鬓如霜。shēng shì zhōng nián zài shuǐ xiāng,lóng zhōng shuāng xiù bìn rú shuāng。
于今不耐矶头坐,闲弄儿孙卧草堂。yú jīn bù nài jī tóu zuò,xián nòng ér sūn wò cǎo táng。

僧房秋夜

王恭

古木闲岩坐入禅,碧萝飞处一灯悬。gǔ mù xián yán zuò rù chán,bì luó fēi chù yī dēng xuán。
萧萧天籁千峰月,梦落秋潭午夜泉。xiāo xiāo tiān lài qiān fēng yuè,mèng luò qiū tán wǔ yè quán。

美人吹箫

王恭

石栏干畔绿蕉阴,紫竹闲吹学凤吟。shí lán gàn pàn lǜ jiāo yīn,zǐ zhú xián chuī xué fèng yín。
寂寂长门春掩静,商声那得到君心。jì jì zhǎng mén chūn yǎn jìng,shāng shēng nà dé dào jūn xīn。

送人度分水关

王恭

铁锁重关路渺漫,岭头分水夜声寒。tiě suǒ zhòng guān lù miǎo màn,lǐng tóu fēn shuǐ yè shēng hán。
君今欲度归何日,应使行人羡郭丹。jūn jīn yù dù guī hé rì,yīng shǐ xíng rén xiàn guō dān。

羌儿吹笛

王恭

雪净阴山片月微,数声羌笛起依稀。xuě jìng yīn shān piàn yuè wēi,shù shēng qiāng dí qǐ yī xī。
不堪吹作梅花调,多少边人尚未归。bù kān chuī zuò méi huā diào,duō shǎo biān rén shàng wèi guī。

咏秋风

王恭

朝来拂拂洒征衣,吹得关河叶渐稀。cháo lái fú fú sǎ zhēng yī,chuī dé guān hé yè jiàn xī。
回首茂陵何处在,空馀汾水白云飞。huí shǒu mào líng hé chù zài,kōng yú fén shuǐ bái yún fēi。

观猎

王恭

九月淮天百草枯,晓分千骑猎平芜。jiǔ yuè huái tiān bǎi cǎo kū,xiǎo fēn qiān qí liè píng wú。
弯弓射杀南山豹,归醉吴姬卖酒垆。wān gōng shè shā nán shān bào,guī zuì wú jī mài jiǔ lú。

书王孙射雁图

王恭

锦袍朱帽绿弓弦,却射飞鸿灞水边。jǐn páo zhū mào lǜ gōng xián,què shè fēi hóng bà shuǐ biān。
不识柳林关外路,白狼黄鼠满秋田。bù shí liǔ lín guān wài lù,bái láng huáng shǔ mǎn qiū tián。

挽方山上人

王恭

新塔荒山生野烟,飘然只履向何天。xīn tǎ huāng shān shēng yě yān,piāo rán zhǐ lǚ xiàng hé tiān。
禅家自是无生灭,尘世空馀有泪悬。chán jiā zì shì wú shēng miè,chén shì kōng yú yǒu lèi xuán。