古诗词

答马造士铎

王恭

请君膝上弦,泠泠拂商羽。qǐng jūn xī shàng xián,líng líng fú shāng yǔ。
古调凄凉那可闻,世情反覆宁堪数。gǔ diào qī liáng nà kě wén,shì qíng fǎn fù níng kān shù。
击剑狂歌浪自惊,平生肝胆向谁倾。jī jiàn kuáng gē làng zì jīng,píng shēng gān dǎn xiàng shuí qīng。
梁王宫阙随草蔓,绿池野树空蝉鸣。liáng wáng gōng quē suí cǎo màn,lǜ chí yě shù kōng chán míng。
五陵豪贵能相弃,知己悠悠竟谁是。wǔ líng háo guì néng xiāng qì,zhī jǐ yōu yōu jìng shuí shì。
客舍乡书醉懒题,苍苔落叶门还闭。kè shě xiāng shū zuì lǎn tí,cāng tái luò yè mén hái bì。
以兹感激无所求,闲卧茅斋四壁秋。yǐ zī gǎn jī wú suǒ qiú,xián wò máo zhāi sì bì qiū。
西风笛里山阳泪,半夜灯前季子裘。xī fēng dí lǐ shān yáng lèi,bàn yè dēng qián jì zi qiú。
爱君长才世希有,乡县黉宫坐未久。ài jūn zhǎng cái shì xī yǒu,xiāng xiàn hóng gōng zuò wèi jiǔ。
踏槐折桂应早期,白日青云两无负。tà huái zhé guì yīng zǎo qī,bái rì qīng yún liǎng wú fù。
雁峰积翠高连延,乔木苍苍几百年。yàn fēng jī cuì gāo lián yán,qiáo mù cāng cāng jǐ bǎi nián。
君家正在雁峰下,此树正对湖山前。jūn jiā zhèng zài yàn fēng xià,cǐ shù zhèng duì hú shān qián。
知君爱客情偏重,春酒槽头百馀瓮。zhī jūn ài kè qíng piān zhòng,chūn jiǔ cáo tóu bǎi yú wèng。
积雨闲宵醉共眠,空林达曙惊残梦。jī yǔ xián xiāo zuì gòng mián,kōng lín dá shǔ jīng cán mèng。
梦时曾向故园归,归见乡邻故旧稀。mèng shí céng xiàng gù yuán guī,guī jiàn xiāng lín gù jiù xī。
伤心一二同袍友,问我飘零只布衣。shāng xīn yī èr tóng páo yǒu,wèn wǒ piāo líng zhǐ bù yī。
贫居敛迹甘自守,岂料天涯与君厚。pín jū liǎn jì gān zì shǒu,qǐ liào tiān yá yǔ jūn hòu。
几日相思不见君,令人独坐空搔首。jǐ rì xiāng sī bù jiàn jūn,lìng rén dú zuò kōng sāo shǒu。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

秋荷

王恭

西风一夜镜湖秋,零落残春逐水流。xī fēng yī yè jìng hú qiū,líng luò cán chūn zhú shuǐ liú。
犹有多情双翡翠,月明梦逐采莲舟。yóu yǒu duō qíng shuāng fěi cuì,yuè míng mèng zhú cǎi lián zhōu。

野塘翡翠

王恭

兰苕深处好相依,时向沙塘自在飞。lán sháo shēn chù hǎo xiāng yī,shí xiàng shā táng zì zài fēi。
莫畏黄金收翠羽,吴王宫里美人稀。mò wèi huáng jīn shōu cuì yǔ,wú wáng gōng lǐ měi rén xī。

访僧不遇

王恭

寺门深闭对青山,何处浮杯更未还。sì mén shēn bì duì qīng shān,hé chù fú bēi gèng wèi hái。
万壑千峰人不见,满林霜叶磬声闲。wàn hè qiān fēng rén bù jiàn,mǎn lín shuāng yè qìng shēng xián。

野花

王恭

引蔓离披覆绿苔,碧萝深处为谁开。yǐn màn lí pī fù lǜ tái,bì luó shēn chù wèi shuí kāi。
自怜冷落山林下,也向春风笑一回。zì lián lěng luò shān lín xià,yě xiàng chūn fēng xiào yī huí。

芭蕉

王恭

叶卷花红色未干,乳莺啼断雨声寒。yè juǎn huā hóng sè wèi gàn,rǔ yīng tí duàn yǔ shēng hán。
玉栏干畔宫帘侧,不似家林醉里看。yù lán gàn pàn gōng lián cè,bù shì jiā lín zuì lǐ kàn。

闰九日赋

王恭

昨日龙山把酒杯,今朝还上最高台。zuó rì lóng shān bǎ jiǔ bēi,jīn cháo hái shàng zuì gāo tái。
西风不待重吹帽,黄菊何因缓缓开。xī fēng bù dài zhòng chuī mào,huáng jú hé yīn huǎn huǎn kāi。

赋得草色寄同袍友人

王恭

色借罗衣绿更新,乐游原上几回春。sè jiè luó yī lǜ gèng xīn,lè yóu yuán shàng jǐ huí chūn。
只今烟雨河桥路,愁对青青忆远人。zhǐ jīn yān yǔ hé qiáo lù,chóu duì qīng qīng yì yuǎn rén。

村居

王恭

草径茆扉带软沙,隔林鸡犬几人家。cǎo jìng máo fēi dài ruǎn shā,gé lín jī quǎn jǐ rén jiā。
青山尽日垂帘坐,落尽棕榈一树花。qīng shān jǐn rì chuí lián zuò,luò jǐn zōng lǘ yī shù huā。

江亭送别

王恭

绿杨江上把离杯,君去金陵几日回。lǜ yáng jiāng shàng bǎ lí bēi,jūn qù jīn líng jǐ rì huí。
淮岸苍苍吴树远,相思应在凤凰台。huái àn cāng cāng wú shù yuǎn,xiāng sī yīng zài fèng huáng tái。

春雁

王恭

春风一夜别衡阳,楚水燕山万里长。chūn fēng yī yè bié héng yáng,chǔ shuǐ yàn shān wàn lǐ zhǎng。
莫怪春来便归去,江南虽好是他乡。mò guài chūn lái biàn guī qù,jiāng nán suī hǎo shì tā xiāng。

蚕妇

王恭

粉黛无心鬓影凉,十年犹著旧衣裳。fěn dài wú xīn bìn yǐng liáng,shí nián yóu zhù jiù yī shang。
东邻西舍迎鸾日,正是春风陌上桑。dōng lín xī shě yíng luán rì,zhèng shì chūn fēng mò shàng sāng。

送人之京

王恭

送君南浦饮离觞,官柳青青野水香。sòng jūn nán pǔ yǐn lí shāng,guān liǔ qīng qīng yě shuǐ xiāng。
借问风帆何处落,秣陵城下树苍苍。jiè wèn fēng fān hé chù luò,mò líng chéng xià shù cāng cāng。

衰柳

王恭

西风昨夜灞陵秋,千树萧条带驿楼。xī fēng zuó yè bà líng qiū,qiān shù xiāo tiáo dài yì lóu。
莫道离人空有恨,暮蝉寒雀也关愁。mò dào lí rén kōng yǒu hèn,mù chán hán què yě guān chóu。

江上闻笛

王恭

江上遥闻吹笛声,荻残枫冷最关情。jiāng shàng yáo wén chuī dí shēng,dí cán fēng lěng zuì guān qíng。
断肠况是凉州曲,何异山阳客里行。duàn cháng kuàng shì liáng zhōu qū,hé yì shān yáng kè lǐ xíng。

海城秋晚

王恭

西风一雁海城头,羌笛声中水乱流。xī fēng yī yàn hǎi chéng tóu,qiāng dí shēng zhōng shuǐ luàn liú。
枫叶萧萧山月下,戍楼残火几家秋。fēng yè xiāo xiāo shān yuè xià,shù lóu cán huǒ jǐ jiā qiū。