古诗词

答马造士铎

王恭

请君膝上弦,泠泠拂商羽。qǐng jūn xī shàng xián,líng líng fú shāng yǔ。
古调凄凉那可闻,世情反覆宁堪数。gǔ diào qī liáng nà kě wén,shì qíng fǎn fù níng kān shù。
击剑狂歌浪自惊,平生肝胆向谁倾。jī jiàn kuáng gē làng zì jīng,píng shēng gān dǎn xiàng shuí qīng。
梁王宫阙随草蔓,绿池野树空蝉鸣。liáng wáng gōng quē suí cǎo màn,lǜ chí yě shù kōng chán míng。
五陵豪贵能相弃,知己悠悠竟谁是。wǔ líng háo guì néng xiāng qì,zhī jǐ yōu yōu jìng shuí shì。
客舍乡书醉懒题,苍苔落叶门还闭。kè shě xiāng shū zuì lǎn tí,cāng tái luò yè mén hái bì。
以兹感激无所求,闲卧茅斋四壁秋。yǐ zī gǎn jī wú suǒ qiú,xián wò máo zhāi sì bì qiū。
西风笛里山阳泪,半夜灯前季子裘。xī fēng dí lǐ shān yáng lèi,bàn yè dēng qián jì zi qiú。
爱君长才世希有,乡县黉宫坐未久。ài jūn zhǎng cái shì xī yǒu,xiāng xiàn hóng gōng zuò wèi jiǔ。
踏槐折桂应早期,白日青云两无负。tà huái zhé guì yīng zǎo qī,bái rì qīng yún liǎng wú fù。
雁峰积翠高连延,乔木苍苍几百年。yàn fēng jī cuì gāo lián yán,qiáo mù cāng cāng jǐ bǎi nián。
君家正在雁峰下,此树正对湖山前。jūn jiā zhèng zài yàn fēng xià,cǐ shù zhèng duì hú shān qián。
知君爱客情偏重,春酒槽头百馀瓮。zhī jūn ài kè qíng piān zhòng,chūn jiǔ cáo tóu bǎi yú wèng。
积雨闲宵醉共眠,空林达曙惊残梦。jī yǔ xián xiāo zuì gòng mián,kōng lín dá shǔ jīng cán mèng。
梦时曾向故园归,归见乡邻故旧稀。mèng shí céng xiàng gù yuán guī,guī jiàn xiāng lín gù jiù xī。
伤心一二同袍友,问我飘零只布衣。shāng xīn yī èr tóng páo yǒu,wèn wǒ piāo líng zhǐ bù yī。
贫居敛迹甘自守,岂料天涯与君厚。pín jū liǎn jì gān zì shǒu,qǐ liào tiān yá yǔ jūn hòu。
几日相思不见君,令人独坐空搔首。jǐ rì xiāng sī bù jiàn jūn,lìng rén dú zuò kōng sāo shǒu。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

书云山小景

王恭

山蝉联兮青青,水潺湲兮浩浩。shān chán lián xī qīng qīng,shuǐ chán yuán xī hào hào。
树丛丛兮远人烟,云漫漫兮飞鸟道。shù cóng cóng xī yuǎn rén yān,yún màn màn xī fēi niǎo dào。
岚光晻暧兮霁人目,黛色青苍兮不堪扫。lán guāng àn ài xī jì rén mù,dài sè qīng cāng xī bù kān sǎo。
微钟远兮东林,归帆邈兮仙岛。wēi zhōng yuǎn xī dōng lín,guī fān miǎo xī xiān dǎo。
彼角巾兮逍遥,谁同兮笑傲。bǐ jiǎo jīn xī xiāo yáo,shuí tóng xī xiào ào。
予迷途兮既久,愧还山兮不早。yǔ mí tú xī jì jiǔ,kuì hái shān xī bù zǎo。
何云松兮可巢,感吾生兮将老。hé yún sōng xī kě cháo,gǎn wú shēng xī jiāng lǎo。

女耕田行

王恭

鸣鸠喔喔屋上啼,东邻西舍把锄犁。míng jiū ō ō wū shàng tí,dōng lín xī shě bǎ chú lí。
儿家兄弟久边戍,数亩山田空草畦。ér jiā xiōng dì jiǔ biān shù,shù mǔ shān tián kōng cǎo qí。
山田况是多硗确,无人无牛废耕作。shān tián kuàng shì duō qiāo què,wú rén wú niú fèi gēng zuò。
母今年老女未笄,门户萧条转衰薄。mǔ jīn nián lǎo nǚ wèi jī,mén hù xiāo tiáo zhuǎn shuāi báo。
掩面含羞学种田,道傍观者尽垂怜。yǎn miàn hán xiū xué zhǒng tián,dào bàng guān zhě jǐn chuí lián。
去年潦旱妨秋稼,尽鬻裙钗输税钱。qù nián lǎo hàn fáng qiū jià,jǐn yù qún chāi shū shuì qián。
春来依旧愁辛苦,窃向田头拜田祖。chūn lái yī jiù chóu xīn kǔ,qiè xiàng tián tóu bài tián zǔ。
黄葛衣吹野草风,青蒲笠带山花雨。huáng gé yī chuī yě cǎo fēng,qīng pú lì dài shān huā yǔ。
路逢边使忽悲伤,闻道儿兄死战场。lù féng biān shǐ hū bēi shāng,wén dào ér xiōng sǐ zhàn chǎng。
欲收兄骨向何处,女身不及东家郎。yù shōu xiōng gǔ xiàng hé chù,nǚ shēn bù jí dōng jiā láng。

梅城小景

王恭

江城何人夜吹笛,寒落梅花晓无迹。jiāng chéng hé rén yè chuī dí,hán luò méi huā xiǎo wú jì。
仙峤苍茫隔海清,人烟寂历连秋色。xiān jiào cāng máng gé hǎi qīng,rén yān jì lì lián qiū sè。
何处征帆天际归,夕阳枫树鸟边微。hé chù zhēng fān tiān jì guī,xī yáng fēng shù niǎo biān wēi。
矶头亦有垂纶者,甘向沧浪老布衣。jī tóu yì yǒu chuí lún zhě,gān xiàng cāng làng lǎo bù yī。

双燕

王恭

双燕飞,双飞复双栖。shuāng yàn fēi,shuāng fēi fù shuāng qī。
琼窗彩户九天上,衔泥出入黄金扉。qióng chuāng cǎi hù jiǔ tiān shàng,xián ní chū rù huáng jīn fēi。
那知繁华尽,一旦失栖托。nà zhī fán huá jǐn,yī dàn shī qī tuō。
柏梁寂寞吴宫焚,飞飞去入谁家幕。bǎi liáng jì mò wú gōng fén,fēi fēi qù rù shuí jiā mù。
我心本憔悴,顾汝两伤悲。wǒ xīn běn qiáo cuì,gù rǔ liǎng shāng bēi。
何当化作比翼鸟,翩翩复上青云飞。hé dāng huà zuò bǐ yì niǎo,piān piān fù shàng qīng yún fēi。

还山吟

王恭

我所思兮商颜之峰、首阳之岑。wǒ suǒ sī xī shāng yán zhī fēng shǒu yáng zhī cén。
烟霞明灭澒洞不可极,但见迸泉飒飒飞雨愁深林。yān xiá míng miè hòng dòng bù kě jí,dàn jiàn bèng quán sà sà fēi yǔ chóu shēn lín。
中有玄猿叫月,鸣鹤在阴。zhōng yǒu xuán yuán jiào yuè,míng hè zài yīn。
采芝行歌不复听,食薇远引终难寻。cǎi zhī xíng gē bù fù tīng,shí wēi yuǎn yǐn zhōng nán xún。
古来龙蠖皆有道,至人舒卷应无心。gǔ lái lóng huò jiē yǒu dào,zhì rén shū juǎn yīng wú xīn。
吾不能学蔡泽取卿相,又不能学季子多黄金。wú bù néng xué cài zé qǔ qīng xiāng,yòu bù néng xué jì zi duō huáng jīn。
耦耕忘世志何洁,楚狂歌凤讥已深。ǒu gēng wàng shì zhì hé jié,chǔ kuáng gē fèng jī yǐ shēn。
我欲还山发哀吟,天冥冥兮云阴沈。wǒ yù hái shān fā āi yín,tiān míng míng xī yún yīn shěn。
白石兮粼粼,流泉兮涔涔。bái shí xī lín lín,liú quán xī cén cén。
拂商羽兮弦素琴,山之灵兮来赏音。fú shāng yǔ xī xián sù qín,shān zhī líng xī lái shǎng yīn。
彼聋俗之颠倒兮乐淫淫。bǐ lóng sú zhī diān dào xī lè yín yín。
骎骎吾将捐其袂、解其襟,脱苍龙之佩、荆玉之簪。qīn qīn wú jiāng juān qí mèi jiě qí jīn,tuō cāng lóng zhī pèi jīng yù zhī zān。
怅佳人于极浦,涕淋浪而沾襟。chàng jiā rén yú jí pǔ,tì lín làng ér zhān jīn。

挽陈子贤

王恭

清猿血滴泉中夜,山灵怨死薜萝罅。qīng yuán xuè dī quán zhōng yè,shān líng yuàn sǐ bì luó xià。
辛夷吹烟香径斜,鬼灯明灭寒泉泻。xīn yí chuī yān xiāng jìng xié,guǐ dēng míng miè hán quán xiè。
玉楼帝遣迎仙魄,剑挂残星冷枝碧。yù lóu dì qiǎn yíng xiān pò,jiàn guà cán xīng lěng zhī bì。
落月衣寒地下秋,海天梦断桐花夕。luò yuè yī hán dì xià qiū,hǎi tiān mèng duàn tóng huā xī。

偕陈处士宿桓山禅室次韵

王恭

探幽识灵境,习静爱古刹。tàn yōu shí líng jìng,xí jìng ài gǔ shā。
林风落昙花,山翠湿衣葛。lín fēng luò tán huā,shān cuì shī yī gé。
心空惬道腴,神清悟禅悦。xīn kōng qiè dào yú,shén qīng wù chán yuè。
高兴殊未穷,残钟下微月。gāo xīng shū wèi qióng,cán zhōng xià wēi yuè。

沧洲杂咏中赋得蟾蜍水滴

王恭

三足敛精耀,置君书案头。sān zú liǎn jīng yào,zhì jūn shū àn tóu。
愿输涓滴清,助尔文墨优。yuàn shū juān dī qīng,zhù ěr wén mò yōu。
顾兔未同群,□蛙非与俦。gù tù wèi tóng qún,wā fēi yǔ chóu。
无因反月窟,千载从沧洲。wú yīn fǎn yuè kū,qiān zài cóng cāng zhōu。

题郑氏家藏古画

王恭

凉雨净氛壒,孤云结层阴。liáng yǔ jìng fēn ài,gū yún jié céng yīn。
飞流激芳涧,嘉木澄幽林。fēi liú jī fāng jiàn,jiā mù chéng yōu lín。
鸟啼谷中趣,人闲川上心。niǎo tí gǔ zhōng qù,rén xián chuān shàng xīn。
谁为后来者,当期此投簪。shuí wèi hòu lái zhě,dāng qī cǐ tóu zān。

独酌言怀

王恭

行歌与醉吟,谁识一生心。xíng gē yǔ zuì yín,shuí shí yī shēng xīn。
白日蹉跎过,青山感慨深。bái rì cuō tuó guò,qīng shān gǎn kǎi shēn。
酒酣空击筑,愁极少知音。jiǔ hān kōng jī zhù,chóu jí shǎo zhī yīn。
且尽壶中物,仙源何处寻。qiě jǐn hú zhōng wù,xiān yuán hé chù xún。

松林观瀑图

王恭

瀑布悬空青,初阳互明灭。pù bù xuán kōng qīng,chū yáng hù míng miè。
喷壁飞白虹,穿林散晴雪。pēn bì fēi bái hóng,chuān lín sàn qíng xuě。
淙淙鹤梦清,洒洒机心绝。cóng cóng hè mèng qīng,sǎ sǎ jī xīn jué。
相顾濯尘缨,沧波坐超越。xiāng gù zhuó chén yīng,cāng bō zuò chāo yuè。

冶城客夜

王恭

钟断夜色寒,孤吟客衣薄。zhōng duàn yè sè hán,gū yín kè yī báo。
月色半城虚,砧声四邻作。yuè sè bàn chéng xū,zhēn shēng sì lín zuò。
更残酒气微,坐久灯花落。gèng cán jiǔ qì wēi,zuò jiǔ dēng huā luò。
乘兴理归帆,四望无诸郭。chéng xīng lǐ guī fān,sì wàng wú zhū guō。

送黄山翁还玉融

王恭

十载一相逢,几日沧洲客。shí zài yī xiāng féng,jǐ rì cāng zhōu kè。
祖道又伤离,劳歌复愁积。zǔ dào yòu shāng lí,láo gē fù chóu jī。
孤云赴岩阿,独鹤鸣川泽。gū yún fù yán ā,dú hè míng chuān zé。
归去黄山中,希君醉时墨。guī qù huáng shān zhōng,xī jūn zuì shí mò。

独酌言怀

王恭

林居绝轮鞅,独酌形亦忘。lín jū jué lún yāng,dú zhuó xíng yì wàng。
百年会衰朽,一室任荒凉。bǎi nián huì shuāi xiǔ,yī shì rèn huāng liáng。
寤寐友千古,游心见羲皇。wù mèi yǒu qiān gǔ,yóu xīn jiàn xī huáng。
所以陶潜翁,颓然卧柴桑。suǒ yǐ táo qián wēng,tuí rán wò chái sāng。

秋塘曲

王恭

妾身在寒塘,夫婿平原客。qiè shēn zài hán táng,fū xù píng yuán kè。
白马五陵游,空闺断行迹。bái mǎ wǔ líng yóu,kōng guī duàn xíng jì。
忆昨别君时,蒲生柳条碧。yì zuó bié jūn shí,pú shēng liǔ tiáo bì。
及此君不归,登舻感秋色。jí cǐ jūn bù guī,dēng lú gǎn qiū sè。