古诗词

奉寄郑浮丘先辈兼简龙门漫士

王恭

阴寒变微暄,泽国东风后。yīn hán biàn wēi xuān,zé guó dōng fēng hòu。
嘤嘤黄鸟语,袅袅青丝柳。yīng yīng huáng niǎo yǔ,niǎo niǎo qīng sī liǔ。
沧洲二月花正开,沧洲堂上置酒杯。cāng zhōu èr yuè huā zhèng kāi,cāng zhōu táng shàng zhì jiǔ bēi。
登堂忽见浮丘面,借门行人何处来。dēng táng hū jiàn fú qiū miàn,jiè mén xíng rén hé chù lái。
去年走马朝京阙,臈月都门正飞雪。qù nián zǒu mǎ cháo jīng quē,là yuè dōu mén zhèng fēi xuě。
客舍偏惊白下春,归心不醉秦淮月。kè shě piān jīng bái xià chūn,guī xīn bù zuì qín huái yuè。
闻君昔时能远游,飘如黄鹄横九州。wén jūn xī shí néng yuǎn yóu,piāo rú huáng gǔ héng jiǔ zhōu。
掉头不肯缚尘绶,长啸曾乘踏海舟。diào tóu bù kěn fù chén shòu,zhǎng xiào céng chéng tà hǎi zhōu。
风流况是才名久,健笔雄词世希有。fēng liú kuàng shì cái míng jiǔ,jiàn bǐ xióng cí shì xī yǒu。
生事何须负郭田,丈章只在今人口。shēng shì hé xū fù guō tián,zhàng zhāng zhǐ zài jīn rén kǒu。
击筑邀欢喜盍簪,青山落日孤猿吟。jī zhù yāo huān xǐ hé zān,qīng shān luò rì gū yuán yín。
三更酒醒人散后,惟见月白平湖深。sān gèng jiǔ xǐng rén sàn hòu,wéi jiàn yuè bái píng hú shēn。
此时与君情转熟,客里相看不能别。cǐ shí yǔ jūn qíng zhuǎn shú,kè lǐ xiāng kàn bù néng bié。
问我摧残向几秋,离心未忍从头说。wèn wǒ cuī cán xiàng jǐ qiū,lí xīn wèi rěn cóng tóu shuō。
相随相送雁峰头,云散青天碧海流。xiāng suí xiāng sòng yàn fēng tóu,yún sàn qīng tiān bì hǎi liú。
送君别来未几日,落花春暮令人愁。sòng jūn bié lái wèi jǐ rì,luò huā chūn mù lìng rén chóu。
人生万事伤怀抱,那似凄凉不堪道。rén shēng wàn shì shāng huái bào,nà shì qī liáng bù kān dào。
旧友凋零半九泉,故园索寞空秋草。jiù yǒu diāo líng bàn jiǔ quán,gù yuán suǒ mò kōng qiū cǎo。
龙门高士更清真,倾盖由来不弃贫。lóng mén gāo shì gèng qīng zhēn,qīng gài yóu lái bù qì pín。
看君共是青云客,应念悠悠失路人。kàn jūn gòng shì qīng yún kè,yīng niàn yōu yōu shī lù rén。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题美人吹箫图

王恭

可怜嬴氏女,粉绘若平生。kě lián yíng shì nǚ,fěn huì ruò píng shēng。
无复乘鸾偶,空馀弄玉名。wú fù chéng luán ǒu,kōng yú nòng yù míng。
隔花疑解语,横笛恍闻声。gé huā yí jiě yǔ,héng dí huǎng wén shēng。
却忆秦楼月,偏关独客情。què yì qín lóu yuè,piān guān dú kè qíng。

僧房秋夜

王恭

寂寂空门掩,三花隐乱峰。jì jì kōng mén yǎn,sān huā yǐn luàn fēng。
经残僧入定,林暝鹤归松。jīng cán sēng rù dìng,lín míng hè guī sōng。
境静天香入,帘疏月影重。jìng jìng tiān xiāng rù,lián shū yuè yǐng zhòng。
永怀禅榻夜,无梦到尘踪。yǒng huái chán tà yè,wú mèng dào chén zōng。

寄建上客

王恭

建水接闽关,连峰鸟外闲。jiàn shuǐ jiē mǐn guān,lián fēng niǎo wài xián。
鱼商墟市远,虾菜野桥湾。yú shāng xū shì yuǎn,xiā cài yě qiáo wān。
烟火舟中饭,乡林梦里还。yān huǒ zhōu zhōng fàn,xiāng lín mèng lǐ hái。
年年贪利涉,不道解离颜。nián nián tān lì shè,bù dào jiě lí yán。

月下闻琴

王恭

空林微月出,花下一琴横。kōng lín wēi yuè chū,huā xià yī qín héng。
忽听宫商调,而多山水情。hū tīng gōng shāng diào,ér duō shān shuǐ qíng。
云边孤雁断,秋外百泉鸣。yún biān gū yàn duàn,qiū wài bǎi quán míng。
坐久长河没,犹馀灵籁声。zuò jiǔ zhǎng hé méi,yóu yú líng lài shēng。

拟题古山寺

王恭

灵源飞鸟外,崱顶翠蒙茸。líng yuán fēi niǎo wài,zè dǐng cuì méng rōng。
雪覆经春叶,云残渡壑钟。xuě fù jīng chūn yè,yún cán dù hè zhōng。
逢僧留半偈,习静爱中峰。féng sēng liú bàn jì,xí jìng ài zhōng fēng。
自笑红尘里,谁能寄远踪。zì xiào hóng chén lǐ,shuí néng jì yuǎn zōng。

和王摩诘山居即事韵

王恭

寥寥人境外,闲坐爱晴晖。liáo liáo rén jìng wài,xián zuò ài qíng huī。
谷转猿声迥,林幽鸟影稀。gǔ zhuǎn yuán shēng jiǒng,lín yōu niǎo yǐng xī。
雨深苔藓壁,潭映薜萝衣。yǔ shēn tái xiǎn bì,tán yìng bì luó yī。
日夕忘机处,孤云去复归。rì xī wàng jī chù,gū yún qù fù guī。

老将还乡

王恭

百战解重围,三边受铁衣。bǎi zhàn jiě zhòng wéi,sān biān shòu tiě yī。
萧条关塞别,迢递故乡归。xiāo tiáo guān sāi bié,tiáo dì gù xiāng guī。
旧业春苗发,青山白发稀。jiù yè chūn miáo fā,qīng shān bái fā xī。
独怜闲夜梦,犹绕羽林飞。dú lián xián yè mèng,yóu rào yǔ lín fēi。

夜寒曲

王恭

霜叶冷飕飕,鸦啼井上楼。shuāng yè lěng sōu sōu,yā tí jǐng shàng lóu。
辘轳哀响断,蟋蟀夜深愁。lù lú āi xiǎng duàn,xī shuài yè shēn chóu。
绣被兰香灭,银筝雁影流。xiù bèi lán xiāng miè,yín zhēng yàn yǐng liú。
相思红烛尽,敲碎玉搔头。xiāng sī hóng zhú jǐn,qiāo suì yù sāo tóu。

文石渔家

王恭

海国春鸿外,人烟尽木乡。hǎi guó chūn hóng wài,rén yān jǐn mù xiāng。
潮生孤屿没,月出白沙凉。cháo shēng gū yǔ méi,yuè chū bái shā liáng。
夜火邻鲛室,云帆拂蛎房。yè huǒ lín jiāo shì,yún fān fú lì fáng。
从来少耕种,辛苦坐沧浪。cóng lái shǎo gēng zhǒng,xīn kǔ zuò cāng làng。

题鹫峰废寺

王恭

鹫岭郁苍苍,香台出上方。jiù lǐng yù cāng cāng,xiāng tái chū shàng fāng。
苔花侵佛像,荔叶满僧房。tái huā qīn fú xiàng,lì yè mǎn sēng fáng。
禅榻馀残霭,钟楼半夕阳。chán tà yú cán ǎi,zhōng lóu bàn xī yáng。
空门无色相,何必叹凄凉。kōng mén wú sè xiāng,hé bì tàn qī liáng。

送道士还山中

王恭

仙台飞鸟外,灌木隐琳宫。xiān tái fēi niǎo wài,guàn mù yǐn lín gōng。
归路多瑶草,还山尽锦峰。guī lù duō yáo cǎo,hái shān jǐn jǐn fēng。
浴舟临野水,飞佩入寒松。yù zhōu lín yě shuǐ,fēi pèi rù hán sōng。
愧我红尘里,空怜绝世踪。kuì wǒ hóng chén lǐ,kōng lián jué shì zōng。

拟早朝

王恭

钟鼓金门曙,千官列雁行。zhōng gǔ jīn mén shǔ,qiān guān liè yàn xíng。
西山含落月,北阙映初阳。xī shān hán luò yuè,běi quē yìng chū yáng。
御柳蓬莱色,宫花太液香。yù liǔ péng lái sè,gōng huā tài yè xiāng。
袖中有三策,思欲上君王。xiù zhōng yǒu sān cè,sī yù shàng jūn wáng。

山中即事

王恭

习静当幽处,闲扉隐翠微。xí jìng dāng yōu chù,xián fēi yǐn cuì wēi。
林间闻鸟近,云际见人稀。lín jiān wén niǎo jìn,yún jì jiàn rén xī。
曲洞留残雪,高岩挂落晖。qū dòng liú cán xuě,gāo yán guà luò huī。
遥知铜墨贵,不羡薜萝衣。yáo zhī tóng mò guì,bù xiàn bì luó yī。

暮春饯别

王恭

官柳拂晴烟,情多又别筵。guān liǔ fú qíng yān,qíng duō yòu bié yán。
且倾寒食酒,将赠绕朝鞭。qiě qīng hán shí jiǔ,jiāng zèng rào cháo biān。
远树青云外,孤帆夕鸟边。yuǎn shù qīng yún wài,gū fān xī niǎo biān。
明朝相忆处,两地听啼鹃。míng cháo xiāng yì chù,liǎng dì tīng tí juān。

暮春羁怀

王恭

旅馆春将尽,乡心醉不迷。lǚ guǎn chūn jiāng jǐn,xiāng xīn zuì bù mí。
人烟随去住,萍梗任东西。rén yān suí qù zhù,píng gěng rèn dōng xī。
花落吴山暮,鸿归楚树低。huā luò wú shān mù,hóng guī chǔ shù dī。
解鞍空伫立,无那子规啼。jiě ān kōng zhù lì,wú nà zi guī tí。