古诗词

奉寄郑浮丘先辈兼简龙门漫士

王恭

阴寒变微暄,泽国东风后。yīn hán biàn wēi xuān,zé guó dōng fēng hòu。
嘤嘤黄鸟语,袅袅青丝柳。yīng yīng huáng niǎo yǔ,niǎo niǎo qīng sī liǔ。
沧洲二月花正开,沧洲堂上置酒杯。cāng zhōu èr yuè huā zhèng kāi,cāng zhōu táng shàng zhì jiǔ bēi。
登堂忽见浮丘面,借门行人何处来。dēng táng hū jiàn fú qiū miàn,jiè mén xíng rén hé chù lái。
去年走马朝京阙,臈月都门正飞雪。qù nián zǒu mǎ cháo jīng quē,là yuè dōu mén zhèng fēi xuě。
客舍偏惊白下春,归心不醉秦淮月。kè shě piān jīng bái xià chūn,guī xīn bù zuì qín huái yuè。
闻君昔时能远游,飘如黄鹄横九州。wén jūn xī shí néng yuǎn yóu,piāo rú huáng gǔ héng jiǔ zhōu。
掉头不肯缚尘绶,长啸曾乘踏海舟。diào tóu bù kěn fù chén shòu,zhǎng xiào céng chéng tà hǎi zhōu。
风流况是才名久,健笔雄词世希有。fēng liú kuàng shì cái míng jiǔ,jiàn bǐ xióng cí shì xī yǒu。
生事何须负郭田,丈章只在今人口。shēng shì hé xū fù guō tián,zhàng zhāng zhǐ zài jīn rén kǒu。
击筑邀欢喜盍簪,青山落日孤猿吟。jī zhù yāo huān xǐ hé zān,qīng shān luò rì gū yuán yín。
三更酒醒人散后,惟见月白平湖深。sān gèng jiǔ xǐng rén sàn hòu,wéi jiàn yuè bái píng hú shēn。
此时与君情转熟,客里相看不能别。cǐ shí yǔ jūn qíng zhuǎn shú,kè lǐ xiāng kàn bù néng bié。
问我摧残向几秋,离心未忍从头说。wèn wǒ cuī cán xiàng jǐ qiū,lí xīn wèi rěn cóng tóu shuō。
相随相送雁峰头,云散青天碧海流。xiāng suí xiāng sòng yàn fēng tóu,yún sàn qīng tiān bì hǎi liú。
送君别来未几日,落花春暮令人愁。sòng jūn bié lái wèi jǐ rì,luò huā chūn mù lìng rén chóu。
人生万事伤怀抱,那似凄凉不堪道。rén shēng wàn shì shāng huái bào,nà shì qī liáng bù kān dào。
旧友凋零半九泉,故园索寞空秋草。jiù yǒu diāo líng bàn jiǔ quán,gù yuán suǒ mò kōng qiū cǎo。
龙门高士更清真,倾盖由来不弃贫。lóng mén gāo shì gèng qīng zhēn,qīng gài yóu lái bù qì pín。
看君共是青云客,应念悠悠失路人。kàn jūn gòng shì qīng yún kè,yīng niàn yōu yōu shī lù rén。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

访山人不值

王恭

山中寻旧侣,何事掩荆扉。shān zhōng xún jiù lǚ,hé shì yǎn jīng fēi。
树密藤花落,篱深菜草稀。shù mì téng huā luò,lí shēn cài cǎo xī。
萧条人不见,寂寞鸟空归。xiāo tiáo rén bù jiàn,jì mò niǎo kōng guī。
叶上留名去,孤云与愿违。yè shàng liú míng qù,gū yún yǔ yuàn wéi。

书云山小景

王恭

远树绿依依,澄江去棹微。yuǎn shù lǜ yī yī,chéng jiāng qù zhào wēi。
人烟连极浦,僧舍对残晖。rén yān lián jí pǔ,sēng shě duì cán huī。
山迥云来白,林深客到稀。shān jiǒng yún lái bái,lín shēn kè dào xī。
红尘多少事,即此可忘机。hóng chén duō shǎo shì,jí cǐ kě wàng jī。

夏夜舟中

王恭

暑气夕仍炽,澄江思夜游。shǔ qì xī réng chì,chéng jiāng sī yè yóu。
孤舟乘楚月,醉客发吴讴。gū zhōu chéng chǔ yuè,zuì kè fā wú ōu。
渔浦钟初断,枫林火渐收。yú pǔ zhōng chū duàn,fēng lín huǒ jiàn shōu。
鸡鸣看海色,城阙复堪愁。jī míng kàn hǎi sè,chéng quē fù kān chóu。

送人下第归桐城

王恭

如君宁久微,且复顾庭闱。rú jūn níng jiǔ wēi,qiě fù gù tíng wéi。
折桂暂无分,飘蓬今独归。zhé guì zàn wú fēn,piāo péng jīn dú guī。
壶公当过道,金粟待行衣。hú gōng dāng guò dào,jīn sù dài xíng yī。
遥想青灯下,闲堂静掩扉。yáo xiǎng qīng dēng xià,xián táng jìng yǎn fēi。

冶城马上

王恭

策马三山路,经过似胜游。cè mǎ sān shān lù,jīng guò shì shèng yóu。
千门烟灶晓,独树钓台秋。qiān mén yān zào xiǎo,dú shù diào tái qiū。
雁塔天边小,孤帆鸟外愁。yàn tǎ tiān biān xiǎo,gū fān niǎo wài chóu。
晚来灯火起,钟鼓凤池头。wǎn lái dēng huǒ qǐ,zhōng gǔ fèng chí tóu。

山路见落花

王恭

野花垂岭口,无主亦芳菲。yě huā chuí lǐng kǒu,wú zhǔ yì fāng fēi。
色映林僧帽,香随木客衣。sè yìng lín sēng mào,xiāng suí mù kè yī。
凄凉?折去,零落鸟衔归。qī liáng zhé qù,líng luò niǎo xián guī。
日暮行人绝,山风吹更飞。rì mù xíng rén jué,shān fēng chuī gèng fēi。

渔樵清话

王恭

砺斧出幽林,移竿野水深。lì fǔ chū yōu lín,yí gān yě shuǐ shēn。
相逢休问姓,偶坐便知心。xiāng féng xiū wèn xìng,ǒu zuò biàn zhī xīn。
岩桂香堪爨,江鳞美易寻。yán guì xiāng kān cuàn,jiāng lín měi yì xún。
平生山水趣,终不为朝簪。píng shēng shān shuǐ qù,zhōng bù wèi cháo zān。

登凤山仙人梯

王恭

磴道苍苔古,缘云上石梯。dèng dào cāng tái gǔ,yuán yún shàng shí tī。
依微残雨雪,迢递拂云霓。yī wēi cán yǔ xuě,tiáo dì fú yún ní。
乍可临仙路,谁堪驻马蹄。zhà kě lín xiān lù,shuí kān zhù mǎ tí。
回看炼丹处,岩畔草萋萋。huí kàn liàn dān chù,yán pàn cǎo qī qī。

登凤山仙人梯

王恭

凤山东海际,苍翠白云封。fèng shān dōng hǎi jì,cāng cuì bái yún fēng。
峭壁悬梯近,幽林挂瀑重。qiào bì xuán tī jìn,yōu lín guà pù zhòng。
虹蜺侵绝涧,星汉接危峰。hóng ní qīn jué jiàn,xīng hàn jiē wēi fēng。
不见烧丹者,空怜避世踪。bù jiàn shāo dān zhě,kōng lián bì shì zōng。

赠别友人之长沙太守

王恭

闻说长沙郡,湘南驿路微。wén shuō zhǎng shā jùn,xiāng nán yì lù wēi。
楚山猿乱叫,湘水雁孤飞。chǔ shān yuán luàn jiào,xiāng shuǐ yàn gū fēi。
见月鸣琴坐,行春佩印归。jiàn yuè míng qín zuò,xíng chūn pèi yìn guī。
怜君五马贵,自笑绿萝衣。lián jūn wǔ mǎ guì,zì xiào lǜ luó yī。

织妇

王恭

草虫鸣促织,深夜动鸣机。cǎo chóng míng cù zhī,shēn yè dòng míng jī。
玉手挑灯暗,罗衫染泪微。yù shǒu tiāo dēng àn,luó shān rǎn lèi wēi。
常怀筐篚贡,又忆塞垣衣。cháng huái kuāng fěi gòng,yòu yì sāi yuán yī。
用尽闺中力,天边雁未归。yòng jǐn guī zhōng lì,tiān biān yàn wèi guī。

王昭君

王恭

行旌入塞垣,回首望君门。xíng jīng rù sāi yuán,huí shǒu wàng jūn mén。
汉月牵愁思,边尘惨泪痕。hàn yuè qiān chóu sī,biān chén cǎn lèi hén。
琵琶霜外曲,羌笛夜中魂。pí pá shuāng wài qū,qiāng dí yè zhōng hún。
惆怅毡庐下,空闻刺刺言。chóu chàng zhān lú xià,kōng wén cì cì yán。

经山中旧宅

王恭

行行林路远,此地复伤怀。xíng xíng lín lù yuǎn,cǐ dì fù shāng huái。
断壁悬疏蔓,闲门翳古苔。duàn bì xuán shū màn,xián mén yì gǔ tái。
邻僧惊独住,野老候重来。lín sēng jīng dú zhù,yě lǎo hòu zhòng lái。
欲去仍回首,猿声处处哀。yù qù réng huí shǒu,yuán shēng chù chù āi。

赠讲僧

王恭

吾师能演法,往往落天花。wú shī néng yǎn fǎ,wǎng wǎng luò tiān huā。
谛听来何处,筌蹄付作家。dì tīng lái hé chù,quán tí fù zuò jiā。
三□翻贝叶,双树拂袈裟。sān fān bèi yè,shuāng shù fú jiā shā。
早晚离言说,空潭有月华。zǎo wǎn lí yán shuō,kōng tán yǒu yuè huá。

题王孙挟弹图

王恭

金衣骑小驷,迢递茂陵山。jīn yī qí xiǎo sì,tiáo dì mào líng shān。
接鹘花边过,鸣鞭柳外还。jiē gǔ huā biān guò,míng biān liǔ wài hái。
断猿惊羽箭,过雁落金丸。duàn yuán jīng yǔ jiàn,guò yàn luò jīn wán。
归醉琼楼夕,天街雪正寒。guī zuì qióng lóu xī,tiān jiē xuě zhèng hán。