古诗词

梦游天台

王恭

东海窥蓬莱弱水,浩荡隐映金银台。dōng hǎi kuī péng lái ruò shuǐ,hào dàng yǐn yìng jīn yín tái。
青山瞰吴越烟霞,明灭缥渺连天台。qīng shān kàn wú yuè yān xiá,míng miè piāo miǎo lián tiān tái。
天台岧峣一万八千丈,荡摩日月青云上。tiān tái tiáo yáo yī wàn bā qiān zhàng,dàng mó rì yuè qīng yún shàng。
西倾泰华出蛾眉,东拔嵩丘振雁荡。xī qīng tài huá chū é méi,dōng bá sōng qiū zhèn yàn dàng。
我昔传闻心亦惊,一夜飞梦游赤城。wǒ xī chuán wén xīn yì jīng,yī yè fēi mèng yóu chì chéng。
赤城孤月照我影,送我迢迢度华顶。chì chéng gū yuè zhào wǒ yǐng,sòng wǒ tiáo tiáo dù huá dǐng。
华顶连天高百越,凭虚空兮见溟渤。huá dǐng lián tiān gāo bǎi yuè,píng xū kōng xī jiàn míng bó。
云溟蒙兮山欲雨,波汹涌兮石飞雪。yún míng méng xī shān yù yǔ,bō xiōng yǒng xī shí fēi xuě。
深林层崖阴晦忽,熊咆龙吟悲风发。shēn lín céng yá yīn huì hū,xióng páo lóng yín bēi fēng fā。
仙人其来兮纷纷,揭华盖兮烂垂云。xiān rén qí lái xī fēn fēn,jiē huá gài xī làn chuí yún。
绰约兮金母,杳霭兮元君。chuò yuē xī jīn mǔ,yǎo ǎi xī yuán jūn。
秘玄章兮绿字,挥宝剑兮星文。mì xuán zhāng xī lǜ zì,huī bǎo jiàn xī xīng wén。
命广成洗髓,洪崖濯发。mìng guǎng chéng xǐ suǐ,hóng yá zhuó fā。
五粒松花,饱予肌骨。wǔ lì sōng huā,bǎo yǔ jī gǔ。
忽抱云璈飞上天,俄然一笑三千年。hū bào yún áo fēi shàng tiān,é rán yī xiào sān qiān nián。
又作石桥别,遥遥见金仙。yòu zuò shí qiáo bié,yáo yáo jiàn jīn xiān。
龙象何蹴踏,天花雨翩翩。lóng xiàng hé cù tà,tiān huā yǔ piān piān。
遗予舍利子,铿然金石坚。yí yǔ shě lì zi,kēng rán jīn shí jiān。
逍遥上兜率,列坐谈空禅。xiāo yáo shàng dōu lǜ,liè zuò tán kōng chán。
须臾惊觉心亦碎,只疑枕席烟霞里。xū yú jīng jué xīn yì suì,zhǐ yí zhěn xí yān xiá lǐ。
四壁虫声夜正分,一帘月色寒如水。sì bì chóng shēng yè zhèng fēn,yī lián yuè sè hán rú shuǐ。
天明走马入红尘。tiān míng zǒu mǎ rù hóng chén。
忘却仙游梦时事。wàng què xiān yóu mèng shí shì。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

夏日游棋山寺燕集

王恭

尘中何处避炎蒸,静爱空王澹爱僧。chén zhōng hé chù bì yán zhēng,jìng ài kōng wáng dàn ài sēng。
沙界树凉晴作雨,石渠泉响暗流冰。shā jiè shù liáng qíng zuò yǔ,shí qú quán xiǎng àn liú bīng。
青山载酒随闲到,飞阁观潮倚醉登。qīng shān zài jiǔ suí xián dào,fēi gé guān cháo yǐ zuì dēng。
水绕莲花通宝藏,路回兰若转金绳。shuǐ rào lián huā tōng bǎo cáng,lù huí lán ruò zhuǎn jīn shéng。
仙人棋局埋幽草,开士禅扉闭古藤。xiān rén qí jú mái yōu cǎo,kāi shì chán fēi bì gǔ téng。
荒殿鸟啼时近榻,香台狷卧夜窥灯。huāng diàn niǎo tí shí jìn tà,xiāng tái juàn wò yè kuī dēng。
老来行止愁无地,病后欢携愧有朋。lǎo lái xíng zhǐ chóu wú dì,bìng hòu huān xié kuì yǒu péng。
明发别离方外去,何时清兴又同乘。míng fā bié lí fāng wài qù,hé shí qīng xīng yòu tóng chéng。

挽镏牧

王恭

龙阳孙子参军裔,簪绂承家世已长。lóng yáng sūn zi cān jūn yì,zān fú chéng jiā shì yǐ zhǎng。
千里河流通地脉,一天奎璧焕星潢。qiān lǐ hé liú tōng dì mài,yī tiān kuí bì huàn xīng huáng。
衣冠况复明三礼,文采唯应备九章。yī guān kuàng fù míng sān lǐ,wén cǎi wéi yīng bèi jiǔ zhāng。
华馆朋来秋寂历,枫江云断夜凄凉。huá guǎn péng lái qiū jì lì,fēng jiāng yún duàn yè qī liáng。
贾生年少人皆惜,李贺才多世共伤。jiǎ shēng nián shǎo rén jiē xī,lǐ hè cái duō shì gòng shāng。
新垄渐随蒿里没,旧书犹带泮林香。xīn lǒng jiàn suí hāo lǐ méi,jiù shū yóu dài pàn lín xiāng。
云迷花屿空飞梦,月暗满江更断肠。yún mí huā yǔ kōng fēi mèng,yuè àn mǎn jiāng gèng duàn cháng。
惆怅筹峰峰下路,一回行到一沾裳。chóu chàng chóu fēng fēng xià lù,yī huí xíng dào yī zhān shang。

胡儿吹笛

王恭

雪净阴山片月孤,数声羌笛起单于。xuě jìng yīn shān piàn yuè gū,shù shēng qiāng dí qǐ dān yú。
不堪吹作《梅花》调,少多中原客在胡。bù kān chuī zuò méi huā diào,shǎo duō zhōng yuán kè zài hú。

舟经彭蠡

王恭

杨帆过彭蠡,远见匡庐色。yáng fān guò péng lí,yuǎn jiàn kuāng lú sè。
瀑布天上来,芙蓉望中碧。pù bù tiān shàng lái,fú róng wàng zhōng bì。
东林钟磬远,沽酒浔阳夕。dōng lín zhōng qìng yuǎn,gū jiǔ xún yáng xī。
枫树忽鸣猿,凄然念乡国。fēng shù hū míng yuán,qī rán niàn xiāng guó。

题诸葛孔明像

王恭

炎祚忽云季,诸侯骋雄图。yán zuò hū yún jì,zhū hóu chěng xióng tú。
栖栖刘豫州,三顾何勤劬。qī qī liú yù zhōu,sān gù hé qín qú。
汉贼不两立,一心抱区区。hàn zéi bù liǎng lì,yī xīn bào qū qū。
临崩寄大事,忠愤常郁纡。lín bēng jì dà shì,zhōng fèn cháng yù yū。
鞠躬乃尽瘁,贤哉此丈夫。jū gōng nǎi jǐn cuì,xián zāi cǐ zhàng fū。

钓台怀古

王恭

新室篡炎祚,中兴复舆图。xīn shì cuàn yán zuò,zhōng xīng fù yú tú。
故人即轩冕,先生独樵渔。gù rén jí xuān miǎn,xiān shēng dú qiáo yú。
一出尽交态,拂袖归桐庐。yī chū jǐn jiāo tài,fú xiù guī tóng lú。
岂唯黄绮辈,得与巢由俱。qǐ wéi huáng qǐ bèi,dé yǔ cháo yóu jù。
我来访遗迹,高台倚荒芜。wǒ lái fǎng yí jì,gāo tái yǐ huāng wú。
酾酒酬千古,悲风起天隅。shāi jiǔ chóu qiān gǔ,bēi fēng qǐ tiān yú。

明妃曲

王恭

行行出塞门,饮血思长安。xíng xíng chū sāi mén,yǐn xuè sī zhǎng ān。
穹庐冻不暖,雪飞边草乾。qióng lú dòng bù nuǎn,xuě fēi biān cǎo qián。
汉国回头没,严霜镜中寒。hàn guó huí tóu méi,yán shuāng jìng zhōng hán。
金铛煮羊酪,强接单于欢。jīn dāng zhǔ yáng lào,qiáng jiē dān yú huān。
夜半雁声急,琵琶哀自弹。yè bàn yàn shēng jí,pí pá āi zì dàn。

秋胡妻

王恭

河洲美王雎,所托有深意。hé zhōu měi wáng jū,suǒ tuō yǒu shēn yì。
委身事良人,誓死终不二。wěi shēn shì liáng rén,shì sǐ zhōng bù èr。
君行赴陈汝,妾独深闺里。jūn xíng fù chén rǔ,qiè dú shēn guī lǐ。
采采陌上桑,翩翩路傍骑。cǎi cǎi mò shàng sāng,piān piān lù bàng qí。
黄金是何物,视之若泥滓。huáng jīn shì hé wù,shì zhī ruò ní zǐ。
日夕采桑还,行人已归止。rì xī cǎi sāng hái,xíng rén yǐ guī zhǐ。
入门拜高堂,适来狂驰子。rù mén bài gāo táng,shì lái kuáng chí zi。
相顾默无言,怀惭复何已。xiāng gù mò wú yán,huái cán fù hé yǐ。
羞与斯人俱,将身赴河水。xiū yǔ sī rén jù,jiāng shēn fù hé shuǐ。

塞下曲二首其一

王恭

横行羽林儿,生小邯郸里。héng xíng yǔ lín ér,shēng xiǎo hán dān lǐ。
出塞入塞时,顾勋宁顾死。chū sāi rù sāi shí,gù xūn níng gù sǐ。
去年战桑干,今年战楼兰。qù nián zhàn sāng gàn,jīn nián zhàn lóu lán。
马上擒突厥,帐下降可汗。mǎ shàng qín tū jué,zhàng xià jiàng kě hàn。
谁知百馀战,封侯竟艰难。shuí zhī bǎi yú zhàn,fēng hóu jìng jiān nán。

塞下曲二首其一

王恭

登埤望烽火,落日烟尘紫。dēng pí wàng fēng huǒ,luò rì yān chén zǐ。
百战久不归,空闺泪如水。bǎi zhàn jiǔ bù guī,kōng guī lèi rú shuǐ。
汉兵十万馀,尽没长城死。hàn bīng shí wàn yú,jǐn méi zhǎng chéng sǐ。
城下有精灵,啾啾月明里。chéng xià yǒu jīng líng,jiū jiū yuè míng lǐ。

游天台国清寺

王恭

飞步赤城标,连峰积空翠。fēi bù chì chéng biāo,lián fēng jī kōng cuì。
杳霭葱茜间,千秋隐灵异。yǎo ǎi cōng qiàn jiān,qiān qiū yǐn líng yì。
石桥孤鸟外,香界清晖里。shí qiáo gū niǎo wài,xiāng jiè qīng huī lǐ。
群壑澹归云,遥林引寒吹。qún hè dàn guī yún,yáo lín yǐn hán chuī。
遂造丰干庐,垂萝覆溪外。suì zào fēng gàn lú,chuí luó fù xī wài。
真僧五百人,各了西来意。zhēn sēng wǔ bǎi rén,gè le xī lái yì。
愿此学无生,超然谢尘滓。yuàn cǐ xué wú shēng,chāo rán xiè chén zǐ。

寻清冷台访洽上人

王恭

端居在人境,久没尘壤中。duān jū zài rén jìng,jiǔ méi chén rǎng zhōng。
探奇不惮远,于焉得佳逢。tàn qí bù dàn yuǎn,yú yān dé jiā féng。
石怪互森列,台高絓虚空。shí guài hù sēn liè,tái gāo guà xū kōng。
林端宿云去,竹外微径通。lín duān sù yún qù,zhú wài wēi jìng tōng。
岩壑深杳霭,天花雨臈茸。yán hè shēn yǎo ǎi,tiān huā yǔ là rōng。
洽师禅门秀,戒臈同古松。qià shī chán mén xiù,jiè là tóng gǔ sōng。
说法超上乘,苦心归妙宗。shuō fǎ chāo shàng chéng,kǔ xīn guī miào zōng。
予惭善根浅,迷方莫能从。yǔ cán shàn gēn qiǎn,mí fāng mò néng cóng。
暂此松下石,聊疏浮世踪。zàn cǐ sōng xià shí,liáo shū fú shì zōng。

送春词

王恭

袅袅杨柳枝,纷纷五陵儿。niǎo niǎo yáng liǔ zhī,fēn fēn wǔ líng ér。
翩翩白鼻騧,灿灿黄金羁。piān piān bái bí guā,càn càn huáng jīn jī。
昔为浣纱女,今作吴王姬。xī wèi huàn shā nǚ,jīn zuò wú wáng jī。
不惜送春去,但恐换秋眉。bù xī sòng chūn qù,dàn kǒng huàn qiū méi。

悼邻妇

王恭

入水江有鱼,采山林有木。rù shuǐ jiāng yǒu yú,cǎi shān lín yǒu mù。
栖栖东邻孀,悲凉守空屋。qī qī dōng lín shuāng,bēi liáng shǒu kōng wū。
年荒鬻钗钏,服食恒不足。nián huāng yù chāi chuàn,fú shí héng bù zú。
虽有膝下儿,身为富人仆。suī yǒu xī xià ér,shēn wèi fù rén pū。
浮生几何时,奄忽风中烛。fú shēng jǐ hé shí,yǎn hū fēng zhōng zhú。
一旦寿命终,萧条但床蓐。yī dàn shòu mìng zhōng,xiāo tiáo dàn chuáng rù。
骨肉已不收,亲情复谁哭。gǔ ròu yǐ bù shōu,qīn qíng fù shuí kū。
徒然束缚去,瘗彼沙冈麓。tú rán shù fù qù,yì bǐ shā gāng lù。
为问里中豪,畴能念穷独。wèi wèn lǐ zhōng háo,chóu néng niàn qióng dú。
姬文昔埋胔,千载耀芳躅。jī wén xī mái zì,qiān zài yào fāng zhú。

拟古

王恭

明月照我室,揽衣起中堂。míng yuè zhào wǒ shì,lǎn yī qǐ zhōng táng。
北风卷帷幔,罗袜微有霜。běi fēng juǎn wéi màn,luó wà wēi yǒu shuāng。
崇兰委芳质,寒螀鸣近床。chóng lán wěi fāng zhì,hán jiāng míng jìn chuáng。
平生所亲者,宛在天一方。píng shēng suǒ qīn zhě,wǎn zài tiān yī fāng。
相思无由理,况此寒夜长。xiāng sī wú yóu lǐ,kuàng cǐ hán yè zhǎng。
单居易为感,不觉涕沾裳。dān jū yì wèi gǎn,bù jué tì zhān shang。