古诗词

梦游天台

王恭

东海窥蓬莱弱水,浩荡隐映金银台。dōng hǎi kuī péng lái ruò shuǐ,hào dàng yǐn yìng jīn yín tái。
青山瞰吴越烟霞,明灭缥渺连天台。qīng shān kàn wú yuè yān xiá,míng miè piāo miǎo lián tiān tái。
天台岧峣一万八千丈,荡摩日月青云上。tiān tái tiáo yáo yī wàn bā qiān zhàng,dàng mó rì yuè qīng yún shàng。
西倾泰华出蛾眉,东拔嵩丘振雁荡。xī qīng tài huá chū é méi,dōng bá sōng qiū zhèn yàn dàng。
我昔传闻心亦惊,一夜飞梦游赤城。wǒ xī chuán wén xīn yì jīng,yī yè fēi mèng yóu chì chéng。
赤城孤月照我影,送我迢迢度华顶。chì chéng gū yuè zhào wǒ yǐng,sòng wǒ tiáo tiáo dù huá dǐng。
华顶连天高百越,凭虚空兮见溟渤。huá dǐng lián tiān gāo bǎi yuè,píng xū kōng xī jiàn míng bó。
云溟蒙兮山欲雨,波汹涌兮石飞雪。yún míng méng xī shān yù yǔ,bō xiōng yǒng xī shí fēi xuě。
深林层崖阴晦忽,熊咆龙吟悲风发。shēn lín céng yá yīn huì hū,xióng páo lóng yín bēi fēng fā。
仙人其来兮纷纷,揭华盖兮烂垂云。xiān rén qí lái xī fēn fēn,jiē huá gài xī làn chuí yún。
绰约兮金母,杳霭兮元君。chuò yuē xī jīn mǔ,yǎo ǎi xī yuán jūn。
秘玄章兮绿字,挥宝剑兮星文。mì xuán zhāng xī lǜ zì,huī bǎo jiàn xī xīng wén。
命广成洗髓,洪崖濯发。mìng guǎng chéng xǐ suǐ,hóng yá zhuó fā。
五粒松花,饱予肌骨。wǔ lì sōng huā,bǎo yǔ jī gǔ。
忽抱云璈飞上天,俄然一笑三千年。hū bào yún áo fēi shàng tiān,é rán yī xiào sān qiān nián。
又作石桥别,遥遥见金仙。yòu zuò shí qiáo bié,yáo yáo jiàn jīn xiān。
龙象何蹴踏,天花雨翩翩。lóng xiàng hé cù tà,tiān huā yǔ piān piān。
遗予舍利子,铿然金石坚。yí yǔ shě lì zi,kēng rán jīn shí jiān。
逍遥上兜率,列坐谈空禅。xiāo yáo shàng dōu lǜ,liè zuò tán kōng chán。
须臾惊觉心亦碎,只疑枕席烟霞里。xū yú jīng jué xīn yì suì,zhǐ yí zhěn xí yān xiá lǐ。
四壁虫声夜正分,一帘月色寒如水。sì bì chóng shēng yè zhèng fēn,yī lián yuè sè hán rú shuǐ。
天明走马入红尘。tiān míng zǒu mǎ rù hóng chén。
忘却仙游梦时事。wàng què xiān yóu mèng shí shì。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

林下逢僧

王恭

林中见缁锡,相问始知名。lín zhōng jiàn zī xī,xiāng wèn shǐ zhī míng。
对坐松声晚,澄心涧影清。duì zuò sōng shēng wǎn,chéng xīn jiàn yǐng qīng。
谈空归妙法,说有愧劳生。tán kōng guī miào fǎ,shuō yǒu kuì láo shēng。
月出从分别,惟闻山鸟鸣。yuè chū cóng fēn bié,wéi wén shān niǎo míng。

山庄独夜

王恭

独坐空窗里,幽泉入户鸣。dú zuò kōng chuāng lǐ,yōu quán rù hù míng。
山林甘寂寞,风月共凄清。shān lín gān jì mò,fēng yuè gòng qī qīng。
夜半猿声断,空庭烛影明。yè bàn yuán shēng duàn,kōng tíng zhú yǐng míng。
萧条松叶下,缨冕不关情。xiāo tiáo sōng yè xià,yīng miǎn bù guān qíng。

夏月过周六园林因有茶瓜之会

王恭

森爽凤山里,林幽暑自移。sēn shuǎng fèng shān lǐ,lín yōu shǔ zì yí。
幸无尘外事,应有静中期。xìng wú chén wài shì,yīng yǒu jìng zhōng qī。
鸟触牵风幔,猿投宿露枝。niǎo chù qiān fēng màn,yuán tóu sù lù zhī。
茶瓜并异味,随兴且淹迟。chá guā bìng yì wèi,suí xīng qiě yān chí。

山行闻樵歌

王恭

樵歌何处响,迢递白云深。qiáo gē hé chù xiǎng,tiáo dì bái yún shēn。
袅袅潭边起,萧萧空外音。niǎo niǎo tán biān qǐ,xiāo xiāo kōng wài yīn。
何须谐律吕,即此是讴吟。hé xū xié lǜ lǚ,jí cǐ shì ōu yín。
却厌青楼曲,商音摅暮林。què yàn qīng lóu qū,shāng yīn shū mù lín。

过皇恩寺

王恭

上国僧游去,山门日自开。shàng guó sēng yóu qù,shān mén rì zì kāi。
绀园依绿草,画壁上苍苔。gàn yuán yī lǜ cǎo,huà bì shàng cāng tái。
谷暗猿初断,林空鹤又回。gǔ àn yuán chū duàn,lín kōng hè yòu huí。
惟馀旧童子,笑问客何来。wéi yú jiù tóng zi,xiào wèn kè hé lái。

灯下写怀

王恭

独坐山窗里,灯残欲二更。dú zuò shān chuāng lǐ,dēng cán yù èr gèng。
月中山叶堕,阶下草虫鸣。yuè zhōng shān yè duò,jiē xià cǎo chóng míng。
风便遥钟响,霜寒独自惊。fēng biàn yáo zhōng xiǎng,shuāng hán dú zì jīng。
青云犹未达,徒此怅离情。qīng yún yóu wèi dá,tú cǐ chàng lí qíng。

梅城雪夜

王恭

夜静潮声远,城高月影寒。yè jìng cháo shēng yuǎn,chéng gāo yuè yǐng hán。
梅花孤角断,灯火几家残。méi huā gū jiǎo duàn,dēng huǒ jǐ jiā cán。
枫叶愁中落,乡林梦里看。fēng yè chóu zhōng luò,xiāng lín mèng lǐ kàn。
天明倚霜树,云水浩漫漫。tiān míng yǐ shuāng shù,yún shuǐ hào màn màn。

寒村隐者

王恭

谷口微霜度,寒村独见君。gǔ kǒu wēi shuāng dù,hán cūn dú jiàn jūn。
西风见萧瑟,落叶不堪闻。xī fēng jiàn xiāo sè,luò yè bù kān wén。
古路无行客,闲门有白云。gǔ lù wú xíng kè,xián mén yǒu bái yún。
为怜幽处好,不忍更轻分。wèi lián yōu chù hǎo,bù rěn gèng qīng fēn。

秋江送行者

王恭

残柳绿依依,离樽对夕晖。cán liǔ lǜ yī yī,lí zūn duì xī huī。
断鸿随去棹,落叶映行衣。duàn hóng suí qù zhào,luò yè yìng xíng yī。
楚国烟中尽,淮山鸟外微。chǔ guó yān zhōng jǐn,huái shān niǎo wài wēi。
宦游终在客,岁晚早言归。huàn yóu zhōng zài kè,suì wǎn zǎo yán guī。

秋中九日登南楼

王恭

海上登临望,荒城水乱流。hǎi shàng dēng lín wàng,huāng chéng shuǐ luàn liú。
天边孤嶂雨,烟外几家秋。tiān biān gū zhàng yǔ,yān wài jǐ jiā qiū。
近郭寒砧响,长沙落雁愁。jìn guō hán zhēn xiǎng,zhǎng shā luò yàn chóu。
乡心正无那,回首仲宣楼。xiāng xīn zhèng wú nà,huí shǒu zhòng xuān lóu。

秋日送僧还山中

王恭

西风残叶下,锡杖返东浔。xī fēng cán yè xià,xī zhàng fǎn dōng xún。
浮世空伤别,孤云不住心。fú shì kōng shāng bié,gū yún bù zhù xīn。
人烟飞鸟绝,山月断猿深。rén yān fēi niǎo jué,shān yuè duàn yuán shēn。
后夜相思处,惟闻钟磬音。hòu yè xiāng sī chù,wéi wén zhōng qìng yīn。

捣衣

王恭

独抱清砧冷,那堪捣夜阑。dú bào qīng zhēn lěng,nà kān dǎo yè lán。
泪飘双杵落,愁绝一灯残。lèi piāo shuāng chǔ luò,chóu jué yī dēng cán。
烟月闺中趣,风霜塞上寒。yān yuè guī zhōng qù,fēng shuāng sāi shàng hán。
年年空寄远,相忆恨漫漫。nián nián kōng jì yuǎn,xiāng yì hèn màn màn。

九日凤山载酒

王恭

九日凤山路,登临喜盍簪。jiǔ rì fèng shān lù,dēng lín xǐ hé zān。
风飘乌帽落,云度菊杯深。fēng piāo wū mào luò,yún dù jú bēi shēn。
树色残孤笛,鸿声带远砧。shù sè cán gū dí,hóng shēng dài yuǎn zhēn。
醉来同藉草,不觉夕阳沈。zuì lái tóng jí cǎo,bù jué xī yáng shěn。

秋江独钓

王恭

萧条惊叶堕,孤坐子陵滩。xiāo tiáo jīng yè duò,gū zuò zi líng tān。
积水摇棕树,微风扬竹竿。jī shuǐ yáo zōng shù,wēi fēng yáng zhú gān。
雁催秋色晚,霜降笛声寒。yàn cuī qiū sè wǎn,shuāng jiàng dí shēng hán。
钓罢行来夕,枫桥日又残。diào bà xíng lái xī,fēng qiáo rì yòu cán。

秋暮寄山中人

王恭

水国催寒早,霜风几夜砧。shuǐ guó cuī hán zǎo,shuāng fēng jǐ yè zhēn。
怀君隐居处,落叶乱山深。huái jūn yǐn jū chù,luò yè luàn shān shēn。
野鸟无遗迹,孤云不系心。yě niǎo wú yí jì,gū yún bù xì xīn。
悬知灯火夕,闲坐听猿吟。xuán zhī dēng huǒ xī,xián zuò tīng yuán yín。