古诗词

题屿南林遵性所赠墨竹

王恭

忆昨南游花屿头,问耕堂上几日留。yì zuó nán yóu huā yǔ tóu,wèn gēng táng shàng jǐ rì liú。
江云渭树无期别,雨散星离空复愁。jiāng yún wèi shù wú qī bié,yǔ sàn xīng lí kōng fù chóu。
渭川逸节何潇洒,多公远寄山中者。wèi chuān yì jié hé xiāo sǎ,duō gōng yuǎn jì shān zhōng zhě。
?法偏凌与可前,风流不在吴兴下。liú fǎ piān líng yǔ kě qián,fēng liú bù zài wú xīng xià。
秋风野馆闲萧萧,何以报之双琼瑶。qiū fēng yě guǎn xián xiāo xiāo,hé yǐ bào zhī shuāng qióng yáo。
青山向夕卷幽幔,明月入户窥参寥。qīng shān xiàng xī juǎn yōu màn,míng yuè rù hù kuī cān liáo。
知君本是金门客,何乃栖迟在泉石。zhī jūn běn shì jīn mén kè,hé nǎi qī chí zài quán shí。
见画令人重忆君,秋风黄叶又纷纷。jiàn huà lìng rén zhòng yì jūn,qiū fēng huáng yè yòu fēn fēn。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

霜后燕别

王恭

小堂红烛吐烟清,钟漏微微出县城。xiǎo táng hóng zhú tǔ yān qīng,zhōng lòu wēi wēi chū xiàn chéng。
赏地不堪人又别,离筵莫厌酒频倾。shǎng dì bù kān rén yòu bié,lí yán mò yàn jiǔ pín qīng。
星河卷慢浮霜影,砧杵谁家起夜声。xīng hé juǎn màn fú shuāng yǐng,zhēn chǔ shuí jiā qǐ yè shēng。
明发空江分手去,片帆天外挂离情。míng fā kōng jiāng fēn shǒu qù,piàn fān tiān wài guà lí qíng。

奉寄郑助教

王恭

海国霜寒断雁飞,五门何处整朝衣。hǎi guó shuāng hán duàn yàn fēi,wǔ mén hé chù zhěng cháo yī。
凤台月色空中白,长乐钟声马上微。fèng tái yuè sè kōng zhōng bái,zhǎng lè zhōng shēng mǎ shàng wēi。
中岁一官仍独冷,西胶三礼似应稀。zhōng suì yī guān réng dú lěng,xī jiāo sān lǐ shì yīng xī。
杜陵别后襟期少,谁共樽中醉落晖。dù líng bié hòu jīn qī shǎo,shuí gòng zūn zhōng zuì luò huī。

春暮山家

王恭

花落闲园杜宇飞,半溪流水映柴扉。huā luò xián yuán dù yǔ fēi,bàn xī liú shuǐ yìng chái fēi。
茅檐寂寂云来暝,苔径苍苍客到稀。máo yán jì jì yún lái míng,tái jìng cāng cāng kè dào xī。
洞口青猿啼近榻,林间驯鹿息尘机。dòng kǒu qīng yuán tí jìn tà,lín jiān xùn lù xī chén jī。
长安年少多缨冕,不似山中薜荔衣。zhǎng ān nián shǎo duō yīng miǎn,bù shì shān zhōng bì lì yī。

孟夏山居

王恭

卜居曾费买山钱,林下萧条屋数椽。bo jū céng fèi mǎi shān qián,lín xià xiāo tiáo wū shù chuán。
绝涧垂萝时见瀑,绿槐残雨昼闻蝉。jué jiàn chuí luó shí jiàn pù,lǜ huái cán yǔ zhòu wén chán。
潭边鹿过疑盘谷,岭口人看似辋川。tán biān lù guò yí pán gǔ,lǐng kǒu rén kàn shì wǎng chuān。
自是幽栖无外事,闭门闲看养生篇。zì shì yōu qī wú wài shì,bì mén xián kàn yǎng shēng piān。

送人入楚

王恭

斗酒官亭醉未休,春江解缆倍离忧。dòu jiǔ guān tíng zuì wèi xiū,chūn jiāng jiě lǎn bèi lí yōu。
闽关夜月舟中别,梦泽沧波马上游。mǐn guān yè yuè zhōu zhōng bié,mèng zé cāng bō mǎ shàng yóu。
漠漠暮云夔子国,潇潇黄鹤汉阳楼。mò mò mù yún kuí zi guó,xiāo xiāo huáng hè hàn yáng lóu。
此行若听王门漏,莫作兰台宋玉愁。cǐ xíng ruò tīng wáng mén lòu,mò zuò lán tái sòng yù chóu。

送邑造士贡京师

王恭

柳亸花娇莺复飞,临岐杯酒思依依。liǔ duǒ huā jiāo yīng fù fēi,lín qí bēi jiǔ sī yī yī。
沙头解缆辞亲舍,马上看山入帝畿。shā tóu jiě lǎn cí qīn shě,mǎ shàng kàn shān rù dì jī。
禁邸曙钟惊别梦,桥门新水映行衣。jìn dǐ shǔ zhōng jīng bié mèng,qiáo mén xīn shuǐ yìng xíng yī。
遥知阙下承恩重,六馆才名似尔稀。yáo zhī quē xià chéng ēn zhòng,liù guǎn cái míng shì ěr xī。

访僧不值

王恭

万松阴里隐禅扉,一上中峰入翠微。wàn sōng yīn lǐ yǐn chán fēi,yī shàng zhōng fēng rù cuì wēi。
涧口绿萝侵岸帻,林端祗树拂行衣。jiàn kǒu lǜ luó qīn àn zé,lín duān zhī shù fú xíng yī。
春城乞食何人到,沧海浮杯更未归。chūn chéng qǐ shí hé rén dào,cāng hǎi fú bēi gèng wèi guī。
此度寻僧应不遇,泉声山影思依依。cǐ dù xún sēng yīng bù yù,quán shēng shān yǐng sī yī yī。

送人游温陵

王恭

送君南去柳条新,匹马萧萧满路尘。sòng jūn nán qù liǔ tiáo xīn,pǐ mǎ xiāo xiāo mǎn lù chén。
天近温陵常见日,潮归沧海远无津。tiān jìn wēn líng cháng jiàn rì,cháo guī cāng hǎi yuǎn wú jīn。
刺桐叶暗千门曙,紫荚花开四座春。cì tóng yè àn qiān mén shǔ,zǐ jiá huā kāi sì zuò chūn。
闻说此乡多宝贝,昔时全盛只今贫。wén shuō cǐ xiāng duō bǎo bèi,xī shí quán shèng zhǐ jīn pín。

客舍清明

王恭

杜宇啼来欲暮春,忽逢寒食倍沾巾。dù yǔ tí lái yù mù chūn,hū féng hán shí bèi zhān jīn。
萍踪每恨天涯别,华发空看镜里新。píng zōng měi hèn tiān yá bié,huá fā kōng kàn jìng lǐ xīn。
故垄松楸应渐远,异乡风景有谁亲。gù lǒng sōng qiū yīng jiàn yuǎn,yì xiāng fēng jǐng yǒu shuí qīn。
经过几处堪惆怅,浑是山阳笛里人。jīng guò jǐ chù kān chóu chàng,hún shì shān yáng dí lǐ rén。

上已游龙峰精舍

王恭

香台迢递隐中峰,巾舄行寻避世踪。xiāng tái tiáo dì yǐn zhōng fēng,jīn xì xíng xún bì shì zōng。
胜概独将孤鸟狎,幽期还与野僧逢。shèng gài dú jiāng gū niǎo xiá,yōu qī hái yǔ yě sēng féng。
薜萝洞口云沾袖,踯躅溪边雨翳钟。bì luó dòng kǒu yún zhān xiù,zhí zhú xī biān yǔ yì zhōng。
回首下方尘土近,落花芳草思重重。huí shǒu xià fāng chén tǔ jìn,luò huā fāng cǎo sī zhòng zhòng。

题沙堤陈氏园林

王恭

佳君住处尽园林,橘刺萝梢维隐心。jiā jūn zhù chù jǐn yuán lín,jú cì luó shāo wéi yǐn xīn。
雨过沙山侵座冷,春来池水映阶深。yǔ guò shā shān qīn zuò lěng,chūn lái chí shuǐ yìng jiē shēn。
衣沾菜色霜前屐,帘卷花香月下琴。yī zhān cài sè shuāng qián jī,lián juǎn huā xiāng yuè xià qín。
自喜应无铜墨系,时时来往得幽寻。zì xǐ yīng wú tóng mò xì,shí shí lái wǎng dé yōu xún。

暮春游冶城鸟石山

王恭

子规啼断欲春归,鸟石苍茫入翠微。zi guī tí duàn yù chūn guī,niǎo shí cāng máng rù cuì wēi。
鸟道阴阴人语绝,禅房寂寂磬声稀。niǎo dào yīn yīn rén yǔ jué,chán fáng jì jì qìng shēng xī。
桄榔叶覆经冬雪,踯躅花残未夕晖。guāng láng yè fù jīng dōng xuě,zhí zhú huā cán wèi xī huī。
回首驿程西上路,明朝离别漫沾衣。huí shǒu yì chéng xī shàng lù,míng cháo lí bié màn zhān yī。

夏初筹岩

王恭

筹峰迢递出高林,苔径苍苍洞穴阴。chóu fēng tiáo dì chū gāo lín,tái jìng cāng cāng dòng xué yīn。
独树断云孤鸟下,乱山残日一蝉吟。dú shù duàn yún gū niǎo xià,luàn shān cán rì yī chán yín。
双溪鹿过泉应碧,丈室僧归月又深。shuāng xī lù guò quán yīng bì,zhàng shì sēng guī yuè yòu shēn。
几度欲携招隐兴,绿萝花处息尘心。jǐ dù yù xié zhāo yǐn xīng,lǜ luó huā chù xī chén xīn。

孟夏山中

王恭

回溪风泛落花深,啼鵙声中见绿阴。huí xī fēng fàn luò huā shēn,tí jú shēng zhōng jiàn lǜ yīn。
半壁白云浮几席,一帘晴翠袭衣簪。bàn bì bái yún fú jǐ xí,yī lián qíng cuì xí yī zān。
幽栖也作怀人梦,高卧犹悬恋阙心。yōu qī yě zuò huái rén mèng,gāo wò yóu xuán liàn quē xīn。
自笑渊明偏爱酒,山林寥落久无金。zì xiào yuān míng piān ài jiǔ,shān lín liáo luò jiǔ wú jīn。

送人游鼓山

王恭

灵源洞口白云飞,君去凭高入翠微。líng yuán dòng kǒu bái yún fēi,jūn qù píng gāo rù cuì wēi。
闽越故城关外小,琉球孤屿鸟边微。mǐn yuè gù chéng guān wài xiǎo,liú qiú gū yǔ niǎo biān wēi。
天花寂寂逢僧宇,林吹飘飘扬客衣。tiān huā jì jì féng sēng yǔ,lín chuī piāo piāo yáng kè yī。
若对凤凰池上月,顿令心地亦忘机。ruò duì fèng huáng chí shàng yuè,dùn lìng xīn dì yì wàng jī。