古诗词

双燕

王恭

双燕飞,双飞复双栖。shuāng yàn fēi,shuāng fēi fù shuāng qī。
琼窗彩户九天上,衔泥出入黄金扉。qióng chuāng cǎi hù jiǔ tiān shàng,xián ní chū rù huáng jīn fēi。
那知繁华尽,一旦失栖托。nà zhī fán huá jǐn,yī dàn shī qī tuō。
柏梁寂寞吴宫焚,飞飞去入谁家幕。bǎi liáng jì mò wú gōng fén,fēi fēi qù rù shuí jiā mù。
我心本憔悴,顾汝两伤悲。wǒ xīn běn qiáo cuì,gù rǔ liǎng shāng bēi。
何当化作比翼鸟,翩翩复上青云飞。hé dāng huà zuò bǐ yì niǎo,piān piān fù shàng qīng yún fēi。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题林良箴所藏文与可墨竹

王恭

兔鹘萧条墨影深,湖州真迹重千金。tù gǔ xiāo tiáo mò yǐng shēn,hú zhōu zhēn jì zhòng qiān jīn。
梦回月冷闲堂曙,空翠蒙蒙上客簪。mèng huí yuè lěng xián táng shǔ,kōng cuì méng méng shàng kè zān。

为高漫士题方壶效米小景

王恭

暮云春树意俱闲,鹤上瑶笙去不还。mù yún chūn shù yì jù xián,hè shàng yáo shēng qù bù hái。
梦觉屋梁残月曙,半帘空翠米家山。mèng jué wū liáng cán yuè shǔ,bàn lián kōng cuì mǐ jiā shān。

澹游雨竹

王恭

梦入零陵见旧丘,忽闻瑶瑟不胜愁。mèng rù líng líng jiàn jiù qiū,hū wén yáo sè bù shèng chóu。
觉来一片空山雨,散落潇湘万叶秋。jué lái yī piàn kōng shān yǔ,sàn luò xiāo xiāng wàn yè qiū。

书云山小景

王恭

野杖闲行日未曛,商歌休思世人闻。yě zhàng xián xíng rì wèi xūn,shāng gē xiū sī shì rén wén。
生平最是知心物,只有青山共白云。shēng píng zuì shì zhī xīn wù,zhǐ yǒu qīng shān gòng bái yún。

题方壶清响生琳琅

王恭

壶丘仙客写琳琅,金薤临风片影凉。hú qiū xiān kè xiě lín láng,jīn xiè lín fēng piàn yǐng liáng。
夜半苍梧飞梦到,冷冷瑶瑟满潇湘。yè bàn cāng wú fēi mèng dào,lěng lěng yáo sè mǎn xiāo xiāng。

题王献之书展卷

王恭

练长谁涴墨淋漓,年少偏令太守知。liàn zhǎng shuí wò mò lín lí,nián shǎo piān lìng tài shǒu zhī。
他日王孙求草圣,莫将疏懒傲当时。tā rì wáng sūn qiú cǎo shèng,mò jiāng shū lǎn ào dāng shí。

题陶靖节图

王恭

束带何须见督邮,宁辞五斗便归休。shù dài hé xū jiàn dū yóu,níng cí wǔ dòu biàn guī xiū。
秋风几度黄花酒,醉看飞鸿过石头。qiū fēng jǐ dù huáng huā jiǔ,zuì kàn fēi hóng guò shí tóu。

和靖观梅卷

王恭

门掩孤山少见人,梅花霜鹤自为邻。mén yǎn gū shān shǎo jiàn rén,méi huā shuāng hè zì wèi lín。
只今玛瑙坡头月,唯映巢居閤下尘。zhǐ jīn mǎ nǎo pō tóu yuè,wéi yìng cháo jū gé xià chén。

鹡鸰野棘

王恭

野棘荒原日又残,萧条孤影夜栖寒。yě jí huāng yuán rì yòu cán,xiāo tiáo gū yǐng yè qī hán。
如今已遂连枝好,又恐分飞在急难。rú jīn yǐ suì lián zhī hǎo,yòu kǒng fēn fēi zài jí nán。

白头公

王恭

竹下棠梨花渐稀,白头相对语依依。zhú xià táng lí huā jiàn xī,bái tóu xiāng duì yǔ yī yī。
五陵年少多金弹,莫恋残春忘却飞。wǔ líng nián shǎo duō jīn dàn,mò liàn cán chūn wàng què fēi。

题董教沔阳王以义水墨扇头

王恭

暮云归鸟也知还,烟树苍茫楚望闲。mù yún guī niǎo yě zhī hái,yān shù cāng máng chǔ wàng xián。
想是泮林官暇日,此心遥在五华山。xiǎng shì pàn lín guān xiá rì,cǐ xīn yáo zài wǔ huá shān。

为浮丘郑助教之子矿题山水扇头

王恭

桥门博士本忘机,柿叶房深隐翠微。qiáo mén bó shì běn wàng jī,shì yè fáng shēn yǐn cuì wēi。
好是白云携不去,朝朝飞上老莱衣。hǎo shì bái yún xié bù qù,cháo cháo fēi shàng lǎo lái yī。

题扇头

王恭

醉逐吟鞭任去迟,夕阳前路更多岐。zuì zhú yín biān rèn qù chí,xī yáng qián lù gèng duō qí。
上林春物仍堪赏,莫负秋风薜荔期。shàng lín chūn wù réng kān shǎng,mò fù qiū fēng bì lì qī。

书柯丹丘墨竹并古木幽篁

王恭

凤箫吹断夜初澄,云叶离披玉露凝。fèng xiāo chuī duàn yè chū chéng,yún yè lí pī yù lù níng。
绝胜洞庭凉月曙,数声瑶瑟度零陵。jué shèng dòng tíng liáng yuè shǔ,shù shēng yáo sè dù líng líng。

书柯丹丘墨竹并古木幽篁

王恭

孤根曾是老风烟,直节从教雨露偏。gū gēn céng shì lǎo fēng yān,zhí jié cóng jiào yǔ lù piān。
忆得乐游原上路,汉陵千树也萧然。yì dé lè yóu yuán shàng lù,hàn líng qiān shù yě xiāo rán。