古诗词

长安秋

祝允明

长安昔日在关中,洛阳浙右亦相同。zhǎng ān xī rì zài guān zhōng,luò yáng zhè yòu yì xiāng tóng。
江东自古帝王宅,周秦已见气葱葱。jiāng dōng zì gǔ dì wáng zhái,zhōu qín yǐ jiàn qì cōng cōng。
长道石城如踞虎,长道钟阜似蟠龙。zhǎng dào shí chéng rú jù hǔ,zhǎng dào zhōng fù shì pán lóng。
千年王气浮天表,一日真人建法宫。qiān nián wáng qì fú tiān biǎo,yī rì zhēn rén jiàn fǎ gōng。
天府天开天阙起,五门三殿当中峙。tiān fǔ tiān kāi tiān quē qǐ,wǔ mén sān diàn dāng zhōng zhì。
五凤楼前柳似烟,奉天门外天如水。wǔ fèng lóu qián liǔ shì yān,fèng tiān mén wài tiān rú shuǐ。
金陵金阙胜金城,玉陛连天接玉京。jīn líng jīn quē shèng jīn chéng,yù bì lián tiān jiē yù jīng。
星散羽林霜气肃,天临华盖日华明。xīng sàn yǔ lín shuāng qì sù,tiān lín huá gài rì huá míng。
十二飞楼石门缭,百万貔貅屯八表。shí èr fēi lóu shí mén liáo,bǎi wàn pí xiū tún bā biǎo。
宝刹天花和月飞,郊坛神乐穿云窅。bǎo shā tiān huā hé yuè fēi,jiāo tán shén lè chuān yún yǎo。
御史当街百骑骢,将军纳陛罗霜锋。yù shǐ dāng jiē bǎi qí cōng,jiāng jūn nà bì luó shuāng fēng。
五侯甲第遥迷雾,七贵前驱响斗风。wǔ hóu jiǎ dì yáo mí wù,qī guì qián qū xiǎng dòu fēng。
凤凰台上凤凰游,玄武湖中水似油。fèng huáng tái shàng fèng huáng yóu,xuán wǔ hú zhōng shuǐ shì yóu。
万户莺啼花里晓,千家砧捣月中秋。wàn hù yīng tí huā lǐ xiǎo,qiān jiā zhēn dǎo yuè zhōng qiū。
会同馆外白雉多,包茅楛矢交经过。huì tóng guǎn wài bái zhì duō,bāo máo hù shǐ jiāo jīng guò。
重译来宾醉卉服,轻烟澹粉列青蛾。zhòng yì lái bīn zuì huì fú,qīng yān dàn fěn liè qīng é。
六楼六馆斗倡妍,曰日新声沸管弦。liù lóu liù guǎn dòu chàng yán,yuē rì xīn shēng fèi guǎn xián。
狭市斜街迷错络,曲房洞户暗钩连。xiá shì xié jiē mí cuò luò,qū fáng dòng hù àn gōu lián。
吴下书生好远游,抱书来看帝王州。wú xià shū shēng hǎo yuǎn yóu,bào shū lái kàn dì wáng zhōu。
那知高卧西风邸,蓬眉萧飒长安秋。nà zhī gāo wò xī fēng dǐ,péng méi xiāo sà zhǎng ān qiū。
祝允明

祝允明

祝允明(1460—1527)字希哲,号枝山,因右手有六指,自号“枝指生”,又署枝山老樵、枝指山人等。汉族,长洲(今江苏苏州)人。他家学渊源,能诗文,工书法,特别是其狂草颇受世人赞誉,流传有“唐伯虎的画,祝枝山的字”之说。祝枝山所书写的“六体书诗赋卷”、“草书杜甫诗卷”、“古诗十九首”、“草书唐人诗卷”及“草书诗翰卷”等都是传世墨迹的精品。并与唐寅、文徵明、徐祯卿齐名,明历称其为“吴中四才子”之一。由于与唐寅遭际与共,情性相投,民间流传着两人的种种趣事。 祝允明的作品>>

猜您喜欢

边文进翎毛二首来禽画眉

祝允明

巫峡朝云隔翠波,仙禽无奈晚来多。wū xiá cháo yún gé cuì bō,xiān qín wú nài wǎn lái duō。
风流只爱张京兆,日日章台走马过。fēng liú zhǐ ài zhāng jīng zhào,rì rì zhāng tái zǒu mǎ guò。

边文进翎毛二首来禽画眉

祝允明

的历丹饴妃女唇,含来名重不胜春。de lì dān yí fēi nǚ chún,hán lái míng zhòng bù shèng chūn。
柏梁台上刘郎老,断送因他郭舍人。bǎi liáng tái shàng liú láng lǎo,duàn sòng yīn tā guō shě rén。

徵明墨菊

祝允明

冻砚呵寒下笔迟,须眉幻出陆天随。dòng yàn hē hán xià bǐ chí,xū méi huàn chū lù tiān suí。
知君绕指冰霜走,更把冰霜吐作词。zhī jūn rào zhǐ bīng shuāng zǒu,gèng bǎ bīng shuāng tǔ zuò cí。

尧民小笔

祝允明

隐者高居不在城,闲来搦笔写平生。yǐn zhě gāo jū bù zài chéng,xián lái nuò bǐ xiě píng shēng。
藤枝策策从何去,葑水东头吊古行。téng zhī cè cè cóng hé qù,fēng shuǐ dōng tóu diào gǔ xíng。

金山图

祝允明

昔年曾趁海门潮,独向龙宫吊寂寥。xī nián céng chèn hǎi mén cháo,dú xiàng lóng gōng diào jì liáo。
衬席寒风不成梦,老蛟一夜献琼瑶。chèn xí hán fēng bù chéng mèng,lǎo jiāo yī yè xiàn qióng yáo。

小景

祝允明

浓云压岭雨初至,密叶障林风更多。nóng yún yā lǐng yǔ chū zhì,mì yè zhàng lín fēng gèng duō。
只有渔翁能了事,一枚圆笠半肩蓑。zhǐ yǒu yú wēng néng le shì,yī méi yuán lì bàn jiān suō。

戏题子畏墨竹

祝允明

唐郎写竹如写字,正以风情韵度高。táng láng xiě zhú rú xiě zì,zhèng yǐ fēng qíng yùn dù gāo。
我解平章不能写,未曾分得凤凰毛。wǒ jiě píng zhāng bù néng xiě,wèi céng fēn dé fèng huáng máo。

子儋画梅

祝允明

子儋屋润体复胖,写出冰花朵朵寒。zi dān wū rùn tǐ fù pàng,xiě chū bīng huā duǒ duǒ hán。
何物指头能尔许,元来铁石是心肝。hé wù zhǐ tóu néng ěr xǔ,yuán lái tiě shí shì xīn gān。

琵琶士女

祝允明

马上明妃万里行,四条弦里断肠声。mǎ shàng míng fēi wàn lǐ xíng,sì tiáo xián lǐ duàn cháng shēng。
如今纤手朱丝底,不唱离情唱合情。rú jīn xiān shǒu zhū sī dǐ,bù chàng lí qíng chàng hé qíng。

伫立士女

祝允明

非缘望远上秦楼,杨柳依依翠陌头。fēi yuán wàng yuǎn shàng qín lóu,yáng liǔ yī yī cuì mò tóu。
画就远山调锦瑟,最怜夫婿不封侯。huà jiù yuǎn shān diào jǐn sè,zuì lián fū xù bù fēng hóu。

道士鹅

祝允明

曾从老远说遗经,净影堂前几岁听。céng cóng lǎo yuǎn shuō yí jīng,jìng yǐng táng qián jǐ suì tīng。
未必右军今有笔,莫将轻易换黄庭。wèi bì yòu jūn jīn yǒu bǐ,mò jiāng qīng yì huàn huáng tíng。

题画

祝允明

晃玉摇银小扇图,五云楼阁女仙居。huǎng yù yáo yín xiǎo shàn tú,wǔ yún lóu gé nǚ xiān jū。
行间著个秋香字,知是成都薛校书。xíng jiān zhù gè qiū xiāng zì,zhī shì chéng dōu xuē xiào shū。

题画

祝允明

一溪流水半山云,山桂绵绵日夕芬。yī xī liú shuǐ bàn shān yún,shān guì mián mián rì xī fēn。
莫言丘壑藏名姓,高士他年自传君。mò yán qiū hè cáng míng xìng,gāo shì tā nián zì chuán jūn。

绝句

祝允明

忽见银河水倒倾,森森毛发不胜清。hū jiàn yín hé shuǐ dào qīng,sēn sēn máo fā bù shèng qīng。
悟来只在空山顶,卧听松风夹雨声。wù lái zhǐ zài kōng shān dǐng,wò tīng sōng fēng jiā yǔ shēng。

绝句

祝允明

寒光交逗眼苍然,半夜人间别有天。hán guāng jiāo dòu yǎn cāng rán,bàn yè rén jiān bié yǒu tiān。
想得非仙亦非鬼,四山风雨拥孤眠。xiǎng dé fēi xiān yì fēi guǐ,sì shān fēng yǔ yōng gū mián。