古诗词

乐孺歌

祝允明

渚鸿不侣鹜,联翩入紫云。zhǔ hóng bù lǚ wù,lián piān rù zǐ yún。
有时下同宿,终然不离群。yǒu shí xià tóng sù,zhōng rán bù lí qún。
磊落千金马,贡作万乘车。lěi luò qiān jīn mǎ,gòng zuò wàn chéng chē。
双双翼飞龙,齐秣亦齐驱。shuāng shuāng yì fēi lóng,qí mò yì qí qū。
驰翔有美世共珍,列之天闲织其文,以章有德劝百臣。chí xiáng yǒu měi shì gòng zhēn,liè zhī tiān xián zhī qí wén,yǐ zhāng yǒu dé quàn bǎi chén。
苍鹰虽鸷豺狼猛,安得称重于其伦。cāng yīng suī zhì chái láng měng,ān dé chēng zhòng yú qí lún。
阊门今古道繁华,歌钟日夕沸如麻。chāng mén jīn gǔ dào fán huá,gē zhōng rì xī fèi rú má。
东邻宴公子,西舍酣倡娃。dōng lín yàn gōng zi,xī shě hān chàng wá。
谁人堂上题乐孺,中有二士为奚家。shuí rén táng shàng tí lè rú,zhōng yǒu èr shì wèi xī jiā。
先人应能积为善,天锡一双白璧皆无瑕。xiān rén yīng néng jī wèi shàn,tiān xī yī shuāng bái bì jiē wú xiá。
伯兮友仲兮悌棠华,韡韡风光媚。bó xī yǒu zhòng xī tì táng huá,wěi wěi fēng guāng mèi。
架有互服衣,榻有共覆被。jià yǒu hù fú yī,tà yǒu gòng fù bèi。
入室谐兰香,出门偕远志。rù shì xié lán xiāng,chū mén xié yuǎn zhì。
仗剑作长游,千里万里亦同次。zhàng jiàn zuò zhǎng yóu,qiān lǐ wàn lǐ yì tóng cì。
番禺城下我逢之,三人相携共一醉。fān yú chéng xià wǒ féng zhī,sān rén xiāng xié gòng yī zuì。
醉中尚能为尔歌,歌此敬多感亦多。zuì zhōng shàng néng wèi ěr gē,gē cǐ jìng duō gǎn yì duō。
吴中土风清且嘉,今如君者有几何。wú zhōng tǔ fēng qīng qiě jiā,jīn rú jūn zhě yǒu jǐ hé。
君家伯祖我祖高,弟子文名风节犹嵯峨。jūn jiā bó zǔ wǒ zǔ gāo,dì zi wén míng fēng jié yóu cuó é。
乃知仁人有后世济美,看尔富寿方来百福如山河。nǎi zhī rén rén yǒu hòu shì jì měi,kàn ěr fù shòu fāng lái bǎi fú rú shān hé。
祝允明

祝允明

祝允明(1460—1527)字希哲,号枝山,因右手有六指,自号“枝指生”,又署枝山老樵、枝指山人等。汉族,长洲(今江苏苏州)人。他家学渊源,能诗文,工书法,特别是其狂草颇受世人赞誉,流传有“唐伯虎的画,祝枝山的字”之说。祝枝山所书写的“六体书诗赋卷”、“草书杜甫诗卷”、“古诗十九首”、“草书唐人诗卷”及“草书诗翰卷”等都是传世墨迹的精品。并与唐寅、文徵明、徐祯卿齐名,明历称其为“吴中四才子”之一。由于与唐寅遭际与共,情性相投,民间流传着两人的种种趣事。 祝允明的作品>>

猜您喜欢

祝允明

淇园一枝春雨足,渭川千亩秋风高。qí yuán yī zhī chūn yǔ zú,wèi chuān qiān mǔ qiū fēng gāo。
先生青眼对君子,撚落吟须如凤毛。xiān shēng qīng yǎn duì jūn zi,niǎn luò yín xū rú fèng máo。

水仙

祝允明

罢散天花下紫坛,露横秋袂水鸣环。bà sàn tiān huā xià zǐ tán,lù héng qiū mèi shuǐ míng huán。
凌波欲接君王去,又恐繁霜不耐寒。líng bō yù jiē jūn wáng qù,yòu kǒng fán shuāng bù nài hán。

芙蓉

祝允明

赞重清芳却恨迟,诗人曾费几多词。zàn zhòng qīng fāng què hèn chí,shī rén céng fèi jǐ duō cí。
春风无限无名草,莫道芙蓉不遇时。chūn fēng wú xiàn wú míng cǎo,mò dào fú róng bù yù shí。

含笑

祝允明

如皋未射息侯亡,不作梁家龋齿妆。rú gāo wèi shè xī hóu wáng,bù zuò liáng jiā qǔ chǐ zhuāng。
春色晏然花事好,肯将烽火误君王。chūn sè yàn rán huā shì hǎo,kěn jiāng fēng huǒ wù jūn wáng。

辛夷花

祝允明

春丛绀碧杂殷红,不受中书旧日封。chūn cóng gàn bì zá yīn hóng,bù shòu zhōng shū jiù rì fēng。
嬴政少恩君幸免,年年何事只书空。yíng zhèng shǎo ēn jūn xìng miǎn,nián nián hé shì zhǐ shū kōng。

芙蓉兔

祝允明

霜寒玉线乱秋衣,叶重花深草气肥。shuāng hán yù xiàn luàn qiū yī,yè zhòng huā shēn cǎo qì féi。
灵药更无人肯饵,素娥应道不如归。líng yào gèng wú rén kěn ěr,sù é yīng dào bù rú guī。

和日本僧省佐咏其国中源氏园白樱花

祝允明

剪云雕雪下瑶空,缀向苍柯翠叶中。jiǎn yún diāo xuě xià yáo kōng,zhuì xiàng cāng kē cuì yè zhōng。
晋代桃源何足问,蓬山异卉是仙风。jìn dài táo yuán hé zú wèn,péng shān yì huì shì xiān fēng。

鹡鸰

祝允明

长枕三郎作颂时,桂宫兰殿重含思。zhǎng zhěn sān láng zuò sòng shí,guì gōng lán diàn zhòng hán sī。
宁哥可是知人意,小院梨花玉笛吹。níng gē kě shì zhī rén yì,xiǎo yuàn lí huā yù dí chuī。

鹌鹑

祝允明

利口如锥岂利身,名题越调耳常新。lì kǒu rú zhuī qǐ lì shēn,míng tí yuè diào ěr cháng xīn。
莫教轻与人将去,又遣金陵枉杀人。mò jiào qīng yǔ rén jiāng qù,yòu qiǎn jīn líng wǎng shā rén。

钱选水仙

祝允明

八斗才中画洛神,翠罗轻扬袜尖尘。bā dòu cái zhōng huà luò shén,cuì luó qīng yáng wà jiān chén。
霅溪老子真能事,更比陈王写得亲。zhà xī lǎo zi zhēn néng shì,gèng bǐ chén wáng xiě dé qīn。

吴镇小笔

祝允明

树欲化龙先带雨,泉将归海已如涛。shù yù huà lóng xiān dài yǔ,quán jiāng guī hǎi yǐ rú tāo。
直恐化人移幻境,莫夸墨沈与霜毫。zhí kǒng huà rén yí huàn jìng,mò kuā mò shěn yǔ shuāng háo。

戴文进小幅

祝允明

峭壁遥撑落照危,蜿蜿曲陇绕修陂。qiào bì yáo chēng luò zhào wēi,wān wān qū lǒng rào xiū bēi。
前头径转峰回境,说与时人定不知。qián tóu jìng zhuǎn fēng huí jìng,shuō yǔ shí rén dìng bù zhī。

沈徵君遇小景

祝允明

藤花垂露媚苍龙,山静岚深草气融。téng huā chuí lù mèi cāng lóng,shān jìng lán shēn cǎo qì róng。
紫褐玉琴空指点,白云楼阁锁重重。zǐ hè yù qín kōng zhǐ diǎn,bái yún lóu gé suǒ zhòng zhòng。

沈徵君遇小景

祝允明

净壁虚亭杨柳青,阑干白祫午风轻。jìng bì xū tíng yáng liǔ qīng,lán gàn bái xiá wǔ fēng qīng。
披残一卷黄庭诀,不见人声有鹤声。pī cán yī juǎn huáng tíng jué,bù jiàn rén shēng yǒu hè shēng。

徵明画草

祝允明

光风轻泛绿迢迢,气暖烟和未尽消。guāng fēng qīng fàn lǜ tiáo tiáo,qì nuǎn yān hé wèi jǐn xiāo。
想得美人帘底坐,月华斜漾翠裙腰。xiǎng dé měi rén lián dǐ zuò,yuè huá xié yàng cuì qún yāo。