古诗词

琵琶短引

杨慎

汉宫佳丽呼韩妇,黄金捍拨春风手。hàn gōng jiā lì hū hán fù,huáng jīn hàn bō chūn fēng shǒu。
鹓凤宜承馺娑恩,犬羊翻作穹卢偶。yuān fèng yí chéng sà suō ēn,quǎn yáng fān zuò qióng lú ǒu。
行行北斗望南看,马上一声堪白首。xíng xíng běi dòu wàng nán kàn,mǎ shàng yī shēng kān bái shǒu。
茫茫烟草叫胡笳,漠漠尘沙杂刁斗。máng máng yān cǎo jiào hú jiā,mò mò chén shā zá diāo dòu。
塞垣三秋少雁鸿,幕庭四月无花柳。sāi yuán sān qiū shǎo yàn hóng,mù tíng sì yuè wú huā liǔ。
枫香绝调今共怜,粪英幽恨君知否。fēng xiāng jué diào jīn gòng lián,fèn yīng yōu hèn jūn zhī fǒu。
遗谱谁将异代传,艳辞自出骚人口。yí pǔ shuí jiāng yì dài chuán,yàn cí zì chū sāo rén kǒu。
贺段本领昔已荒,穆曹官调知何有。hè duàn běn lǐng xī yǐ huāng,mù cáo guān diào zhī hé yǒu。
定子新从北里来,管儿不是东墙搂。dìng zi xīn cóng běi lǐ lái,guǎn ér bù shì dōng qiáng lǒu。
华表工雕犀四棱,锦绦自结丝千缕。huá biǎo gōng diāo xī sì léng,jǐn tāo zì jié sī qiān lǚ。
撚弦运轸翠虬盘,促挝急节朱鸾走。niǎn xián yùn zhěn cuì qiú pán,cù wō jí jié zhū luán zǒu。
轮袍哉引连琐新,惊帆截浪忽雷吼。lún páo zāi yǐn lián suǒ xīn,jīng fān jié làng hū léi hǒu。
曲终赚尾复重头,掩却瓶笙兼瓦缶。qū zhōng zhuàn wěi fù zhòng tóu,yǎn què píng shēng jiān wǎ fǒu。
良夜邀欢松炬㸐,主翁爱客江鱼剖。liáng yè yāo huān sōng jù rán,zhǔ wēng ài kè jiāng yú pōu。
善谑欣逢宋魏三,知音况对唐元九。shàn xuè xīn féng sòng wèi sān,zhī yīn kuàng duì táng yuán jiǔ。
饱谙世事反覆多,甘向天涯沦落久。bǎo ān shì shì fǎn fù duō,gān xiàng tiān yá lún luò jiǔ。
船中肯湿马曹衫,樽前且进牛殳酒。chuán zhōng kěn shī mǎ cáo shān,zūn qián qiě jìn niú shū jiǔ。
杨慎

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。 杨慎的作品>>

猜您喜欢

临晋道中

杨慎

茅店昏烟集,榆乡燎火开。máo diàn hūn yān jí,yú xiāng liáo huǒ kāi。
宵征何太急,暝望忽相催。xiāo zhēng hé tài jí,míng wàng hū xiāng cuī。
月树群鸦散,霜桥列骑回。yuè shù qún yā sàn,shuāng qiáo liè qí huí。
解城闻漏点,星宿满梅台。jiě chéng wén lòu diǎn,xīng sù mǎn méi tái。

七夕亿远

杨慎

离人惜离景,星聚又星分。lí rén xī lí jǐng,xīng jù yòu xīng fēn。
双津乌鹊候,三山鸾鹤群。shuāng jīn wū què hòu,sān shān luán hè qún。
锦江澄夕浪,玉台生晓云。jǐn jiāng chéng xī làng,yù tái shēng xiǎo yún。
山途何渺渺,愁思极纷纷。shān tú hé miǎo miǎo,chóu sī jí fēn fēn。

送王维贤吉士出知广德州

杨慎

朱方新出守,玉署早知名。zhū fāng xīn chū shǒu,yù shǔ zǎo zhī míng。
邦域周千里,文章汉二京。bāng yù zhōu qiān lǐ,wén zhāng hàn èr jīng。
凤皇天北顾,鸿雁暮南征。fèng huáng tiān běi gù,hóng yàn mù nán zhēng。
清赏何由共,琼枝别后情。qīng shǎng hé yóu gòng,qióng zhī bié hòu qíng。

斋房春夕

杨慎

青云临鹿苑,焕景入虹梁。qīng yún lín lù yuàn,huàn jǐng rù hóng liáng。
燕坐诸天近,斋心五夜长。yàn zuò zhū tiān jìn,zhāi xīn wǔ yè zhǎng。
尘埃徐孺榻,灯火赞公房。chén āi xú rú tà,dēng huǒ zàn gōng fáng。
隐隐闻清漏,迢迢出建章。yǐn yǐn wén qīng lòu,tiáo tiáo chū jiàn zhāng。

酬郭司业

杨慎

元岁天斋里,新阳月令逢。yuán suì tiān zhāi lǐ,xīn yáng yuè lìng féng。
僧房联下榻,仙佩待鸣钟。sēng fáng lián xià tà,xiān pèi dài míng zhōng。
云会连枝比,宵分隐几慵。yún huì lián zhī bǐ,xiāo fēn yǐn jǐ yōng。
同心成坐隔,回首是行踪。tóng xīn chéng zuò gé,huí shǒu shì xíng zōng。

周彦通侍御秋斋

杨慎

北斗临茅宇,西山出蕙楼。běi dòu lín máo yǔ,xī shān chū huì lóu。
凉风吹玉树,明月下金丘。liáng fēng chuī yù shù,míng yuè xià jīn qiū。
歌对梧桐语,辞因丛桂留。gē duì wú tóng yǔ,cí yīn cóng guì liú。
高人耽吏隐,不是采真游。gāo rén dān lì yǐn,bù shì cǎi zhēn yóu。

周彦通侍御秋斋

杨慎

凤皇巢扈阁,蟋蟀在西堂。fèng huáng cháo hù gé,xī shuài zài xī táng。
庐是承明地,园非避世墙。lú shì chéng míng dì,yuán fēi bì shì qiáng。
清琴宵弄月,白简昼飞霜。qīng qín xiāo nòng yuè,bái jiǎn zhòu fēi shuāng。
采采篱边菊,相期重晚芳。cǎi cǎi lí biān jú,xiāng qī zhòng wǎn fāng。

送余懋忠

杨慎

河上冰犹合,关山雁未回。hé shàng bīng yóu hé,guān shān yàn wèi huí。
君行阻舟楫,征马犯尘埃。jūn xíng zǔ zhōu jí,zhēng mǎ fàn chén āi。
天远惊离袂,春寒入劝杯。tiān yuǎn jīng lí mèi,chūn hán rù quàn bēi。
江东碧云外,日暮独悠哉。jiāng dōng bì yún wài,rì mù dú yōu zāi。

春雪

杨慎

南雪转东风,千门四望同。nán xuě zhuǎn dōng fēng,qiān mén sì wàng tóng。
爱穿珠箔透,愁点玉阶融。ài chuān zhū bó tòu,chóu diǎn yù jiē róng。
竹覆玲珑叶,梅残绰约丛。zhú fù líng lóng yè,méi cán chuò yuē cóng。
夕窗还映白,蜡炬更添红。xī chuāng hái yìng bái,là jù gèng tiān hóng。

春雨

杨慎

春雨掩柴扉,勾芒力尚微。chūn yǔ yǎn chái fēi,gōu máng lì shàng wēi。
润通瓜蔓水,寒透木绵衣。rùn tōng guā màn shuǐ,hán tòu mù mián yī。
大泽龙蛇远,空林鸟雀稀。dà zé lóng shé yuǎn,kōng lín niǎo què xī。
山翁多甲子,杖屦候芳菲。shān wēng duō jiǎ zi,zhàng jù hòu fāng fēi。

惟信朱晓早发至古店回诗见寄次韵

杨慎

井辖虚投夜,河桥暝发时。jǐng xiá xū tóu yè,hé qiáo míng fā shí。
明星将夙驾,重露欲沾帷。míng xīng jiāng sù jià,zhòng lù yù zhān wéi。
南浦蘼芜合,东门杨柳垂。nán pǔ mí wú hé,dōng mén yáng liǔ chuí。
回风飘锦字,空谷寄遐思。huí fēng piāo jǐn zì,kōng gǔ jì xiá sī。

杨慎

天籁调寒吹,神炉炼晓霜。tiān lài diào hán chuī,shén lú liàn xiǎo shuāng。
稍惊绵力薄,还讶叶声长。shāo jīng mián lì báo,hái yà yè shēng zhǎng。
画戟归边将,青绫直省郎。huà jǐ guī biān jiāng,qīng líng zhí shěng láng。
谁论萍氏禁,须问曲生方。shuí lùn píng shì jìn,xū wèn qū shēng fāng。

梅天郊晚

杨慎

连日黄梅雨,蛙声积渐多。lián rì huáng méi yǔ,wā shēng jī jiàn duō。
丰年无赤地,平墅似银河。fēng nián wú chì dì,píng shù shì yín hé。
园筱凉生叶,堤柽水没柯。yuán xiǎo liáng shēng yè,dī chēng shuǐ méi kē。
半村斜照里,收钓晒渔蓑。bàn cūn xié zhào lǐ,shōu diào shài yú suō。

清源楼观涨

杨慎

潢潦飞櫩外,洪波古堞前。huáng lǎo fēi yán wài,hóng bō gǔ dié qián。
山收玄豹雨,江展白虹天。shān shōu xuán bào yǔ,jiāng zhǎn bái hóng tiān。
牛马迷昏谷,鱼龙失故渊。niú mǎ mí hūn gǔ,yú lóng shī gù yuān。
樵人归太晚,隔浦认炊烟。qiáo rén guī tài wǎn,gé pǔ rèn chuī yān。

清源楼观涨

杨慎

云色含山色,涛声撼树声。yún sè hán shān sè,tāo shēng hàn shù shēng。
枯槎何处下,怒浪几时平。kū chá hé chù xià,nù làng jǐ shí píng。
退鹢昏相失,飞乌晚对鸣。tuì yì hūn xiāng shī,fēi wū wǎn duì míng。
如何夸海若,犹自诧庄生。rú hé kuā hǎi ruò,yóu zì chà zhuāng shēng。