古诗词

提学陈西渔品士亭歌

杨慎

君侯品士如品竹,品士亭皋森种玉。jūn hóu pǐn shì rú pǐn zhú,pǐn shì tíng gāo sēn zhǒng yù。
拟占易象玩苍筤,逝将诗兴歌淇澳。nǐ zhàn yì xiàng wán cāng láng,shì jiāng shī xīng gē qí ào。
荐雷半夜箨龙惊,嶰谷先春紫脱生。jiàn léi bàn yè tuò lóng jīng,xiè gǔ xiān chūn zǐ tuō shēng。
修纤一一如人立,节足声声学凤鸣。xiū xiān yī yī rú rén lì,jié zú shēng shēng xué fèng míng。
伶伦律管迷宫徵,千载元声元不死。líng lún lǜ guǎn mí gōng zhēng,qiān zài yuán shēng yuán bù sǐ。
文章迥出珊瑚枝,箫韶犹在潇湘水。wén zhāng jiǒng chū shān hú zhī,xiāo sháo yóu zài xiāo xiāng shuǐ。
黑头心期汗青日,独骑鲁麟续鲁笔。hēi tóu xīn qī hàn qīng rì,dú qí lǔ lín xù lǔ bǐ。
礼乐攻吾化雨滂,藻彝绘帝乡云密。lǐ lè gōng wú huà yǔ pāng,zǎo yí huì dì xiāng yún mì。
赤阑西面最宜秋,灵籁沉沉颢气浮。chì lán xī miàn zuì yí qiū,líng lài chén chén hào qì fú。
手中九苞属天匠,眼前万物供冥搜。shǒu zhōng jiǔ bāo shǔ tiān jiàng,yǎn qián wàn wù gōng míng sōu。
江湖那容闲袖手,三山六鳌亦何有。jiāng hú nà róng xián xiù shǒu,sān shān liù áo yì hé yǒu。
只今赤管辉金章,岂数当年靳许昌。zhǐ jīn chì guǎn huī jīn zhāng,qǐ shù dāng nián jìn xǔ chāng。
甘露竹花何漠漠,此地容无此亭著。gān lù zhú huā hé mò mò,cǐ dì róng wú cǐ tíng zhù。
乾坤光燄烛滇?,早晚勋华上阿阁。qián kūn guāng yàn zhú diān hóng,zǎo wǎn xūn huá shàng ā gé。
杨慎

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。 杨慎的作品>>

猜您喜欢

白龙寺

杨慎

诗人张禺山,喜用白龙字。shī rén zhāng yú shān,xǐ yòng bái lóng zì。
何事独无诗,留题白龙寺。hé shì dú wú shī,liú tí bái lóng sì。

罗汉寺

杨慎

觉路花非染,灵山草亦香。jué lù huā fēi rǎn,líng shān cǎo yì xiāng。
虚空即此境,何处觅空王。xū kōng jí cǐ jìng,hé chù mì kōng wáng。

太华寺

杨慎

古地新兰若,标峰冠彩霞。gǔ dì xīn lán ruò,biāo fēng guān cǎi xiá。
碧波临万顷,指点见星槎。bì bō lín wàn qǐng,zhǐ diǎn jiàn xīng chá。

妙湛寺

杨慎

废刹临官渡,香台夜景澄。fèi shā lín guān dù,xiāng tái yè jǐng chéng。
僧言龙火焰,却是打渔灯。sēng yán lóng huǒ yàn,què shì dǎ yú dēng。

积翠岩

杨慎

翠岩隐玄龛,苔径无鸟迹。cuì yán yǐn xuán kān,tái jìng wú niǎo jì。
不见煮茶烟,那知有禅客。bù jiàn zhǔ chá yān,nà zhī yǒu chán kè。

恩波池别刘润之

杨慎

酌酒临池水,回船拂芰荷。zhuó jiǔ lín chí shuǐ,huí chuán fú jì hé。
匆匆马上去,留兴与烟波。cōng cōng mǎ shàng qù,liú xīng yǔ yān bō。

赠宋文百户石冈舍人

杨慎

七十从戎鬓已斑,劳君相送出滇关。qī shí cóng róng bìn yǐ bān,láo jūn xiāng sòng chū diān guān。
过家儿子如相问,为报衰翁二月还。guò jiā ér zi rú xiāng wèn,wèi bào shuāi wēng èr yuè hái。

王子渊祠

杨慎

玮晔灵芝发秀翘,子渊摛藻掞天朝。wěi yè líng zhī fā xiù qiào,zi yuān chī zǎo shàn tiān cháo。
汉皇不赏《贤臣颂》,只教宫人咏洞萧。hàn huáng bù shǎng xián chén sòng,zhǐ jiào gōng rén yǒng dòng xiāo。

菜子花

杨慎

菜子花如黄金色,想见兰膏春盎碧。cài zi huā rú huáng jīn sè,xiǎng jiàn lán gāo chūn àng bì。
贫女梳头水当油,那和襟解闻芗泽。pín nǚ shū tóu shuǐ dāng yóu,nà hé jīn jiě wén xiāng zé。

秋夕稍凉坐蕊珠楼即景

杨慎

凉牗方开一幅天,疏星点缀冷金笺。liáng yǒu fāng kāi yī fú tiān,shū xīng diǎn zhuì lěng jīn jiān。
嗈鸣雁过横斜字,写出秋声赋一篇。yōng míng yàn guò héng xié zì,xiě chū qiū shēng fù yī piān。

徐及泉相送至斜堰河

杨慎

滇隅流落鬓成丝,为忆家林恼梦思。diān yú liú luò bìn chéng sī,wèi yì jiā lín nǎo mèng sī。
沃野喜看平似掌,春郊载酒正花时。wò yě xǐ kàn píng shì zhǎng,chūn jiāo zài jiǔ zhèng huā shí。

徐及泉相送至斜堰河

杨慎

长沟流水引都江,断岸危桥窄石矼。zhǎng gōu liú shuǐ yǐn dōu jiāng,duàn àn wēi qiáo zhǎi shí gāng。
并马不知村路远,更穿斜堰渡惊泷。bìng mǎ bù zhī cūn lù yuǎn,gèng chuān xié yàn dù jīng lóng。

百日红

杨慎

李径桃蹊与杏丛,春来二十四番风。lǐ jìng táo qī yǔ xìng cóng,chūn lái èr shí sì fān fēng。
朝开暮落浑堪惜,何似雕阑百日红。cháo kāi mù luò hún kān xī,hé shì diāo lán bǎi rì hóng。

喜浮桥成

杨慎

腊尾江头绽早梅,浮梁银汉亘昭回。là wěi jiāng tóu zhàn zǎo méi,fú liáng yín hàn gèn zhāo huí。
不须桂楫迎桃叶,步步金莲夜夜来。bù xū guì jí yíng táo yè,bù bù jīn lián yè yè lái。

水仙花四绝

杨慎

淩波微步洛川傍,合与江梅竞晚芳。líng bō wēi bù luò chuān bàng,hé yǔ jiāng méi jìng wǎn fāng。
不见当年林处士,西湖配食水仙王。bù jiàn dāng nián lín chù shì,xī hú pèi shí shuǐ xiān wáng。