古诗词

阳关图引

杨慎

行行重行行,送客安西征。xíng xíng zhòng xíng xíng,sòng kè ān xī zhēng。
可邻渭城曲,巳作阳关声。kě lín wèi chéng qū,sì zuò yáng guān shēng。
阳关去渭城,四千五百里。yáng guān qù wèi chéng,sì qiān wǔ bǎi lǐ。
才闻征马嘶,初见行尘起。cái wén zhēng mǎ sī,chū jiàn xíng chén qǐ。
行尘征马短亭前,弱柳垂杨古道边。xíng chén zhēng mǎ duǎn tíng qián,ruò liǔ chuí yáng gǔ dào biān。
巳怜柳叶青如线,更爱杨花白似绵。sì lián liǔ yè qīng rú xiàn,gèng ài yáng huā bái shì mián。
柳叶杨花春正好,輶车且驻长安道。liǔ yè yáng huā chūn zhèng hǎo,yóu chē qiě zhù zhǎng ān dào。
玉壶清酒竞芬芳,金谷艳歌殊窈窕。yù hú qīng jiǔ jìng fēn fāng,jīn gǔ yàn gē shū yǎo tiǎo。
徘徊共劝少留连,泯默相看两倾倒。pái huái gòng quàn shǎo liú lián,mǐn mò xiāng kàn liǎng qīng dào。
别鹤离鸾曲易终,百鹩飞燕互西东。bié hè lí luán qū yì zhōng,bǎi liáo fēi yàn hù xī dōng。
摇摇翠幰城隅日,猎猎红旗野渡风。yáo yáo cuì xiǎn chéng yú rì,liè liè hóng qí yě dù fēng。
断歌零舞情难写,分手回头泪盈把。duàn gē líng wǔ qíng nán xiě,fēn shǒu huí tóu lèi yíng bǎ。
安闲堪羡采薪人,潇洒谁如钓鱼者。ān xián kān xiàn cǎi xīn rén,xiāo sǎ shuí rú diào yú zhě。
天涯风物异方身,争似在家相对贫。tiān yá fēng wù yì fāng shēn,zhēng shì zài jiā xiāng duì pín。
乡梦三更悬马首,回肠九折绕车轮。xiāng mèng sān gèng xuán mǎ shǒu,huí cháng jiǔ zhé rào chē lún。
销磨岁月缘名利,鸿飞不至人偏至。xiāo mó suì yuè yuán míng lì,hóng fēi bù zhì rén piān zhì。
我所思兮明月同,君之出矣浮云异。wǒ suǒ sī xī míng yuè tóng,jūn zhī chū yǐ fú yún yì。
龙眠古刻昏莓苔,萧郎彩笔生绡开。lóng mián gǔ kè hūn méi tái,xiāo láng cǎi bǐ shēng xiāo kāi。
销魂莫续江淹赋,好画陶潜归去来。xiāo hún mò xù jiāng yān fù,hǎo huà táo qián guī qù lái。
杨慎

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。 杨慎的作品>>

猜您喜欢

有寄

杨慎

宝刀截水恨难裁,玉箸啼春湿未开。bǎo dāo jié shuǐ hèn nán cái,yù zhù tí chūn shī wèi kāi。
昨夜阳台添暮雨,梦魂飞过曲江来。zuó yè yáng tái tiān mù yǔ,mèng hún fēi guò qū jiāng lái。

犯星歌

杨慎

金沙江水绕环洲,江岸家家对白鸥。jīn shā jiāng shuǐ rào huán zhōu,jiāng àn jiā jiā duì bái ōu。
渔父长歌僰人曲,盐商爱上白夷楼。yú fù zhǎng gē bó rén qū,yán shāng ài shàng bái yí lóu。

犯星歌

杨慎

馀甘结子草交头,暮霭朝岚似蜃楼。yú gān jié zi cǎo jiāo tóu,mù ǎi cháo lán shì shèn lóu。
飞鸟不飞愁羽堕,行人何事远来游。fēi niǎo bù fēi chóu yǔ duò,xíng rén hé shì yuǎn lái yóu。

犯星歌

杨慎

抢垒弓营遍翠微,韦鞲椎髻裂华衣。qiǎng lěi gōng yíng biàn cuì wēi,wéi gōu chuí jì liè huá yī。
松林雾合腾蛇出,草屋星流暗蛊飞。sōng lín wù hé téng shé chū,cǎo wū xīng liú àn gǔ fēi。

犯星歌

杨慎

十月妖花红满烟,万家蛮树绿遮天。shí yuè yāo huā hóng mǎn yān,wàn jiā mán shù lǜ zhē tiān。
眼中忽见浑相识,梦里曾游瘴海边。yǎn zhōng hū jiàn hún xiāng shí,mèng lǐ céng yóu zhàng hǎi biān。

温泉再过怀李仁甫

杨慎

仙源灵液蓬壶境,碧杜红蘅慵照影。xiān yuán líng yè péng hú jìng,bì dù hóng héng yōng zhào yǐng。
美人来时寒谷春,美人去后温泉冷。měi rén lái shí hán gǔ chūn,měi rén qù hòu wēn quán lěng。

闰七夕

杨慎

闰月新秋重七日,金风玉露夜如何。rùn yuè xīn qiū zhòng qī rì,jīn fēng yù lù yè rú hé。
似怜天上佳期少,特遣仙姬再渡河。shì lián tiān shàng jiā qī shǎo,tè qiǎn xiān jī zài dù hé。

星回节

杨慎

忽见庭花析剌桐,故园珍树几然红。hū jiàn tíng huā xī lá tóng,gù yuán zhēn shù jǐ rán hóng。
年年六月星回节,长在天涯客路中。nián nián liù yuè xīng huí jié,zhǎng zài tiān yá kè lù zhōng。

野鸡坪

杨慎

野鸡坪边饶杂花,幽兰石竹交山茶。yě jī píng biān ráo zá huā,yōu lán shí zhú jiāo shān chá。
可怜春色浩无主,徒使骚人恼鬓华。kě lián chūn sè hào wú zhǔ,tú shǐ sāo rén nǎo bìn huá。

中秋

杨慎

四壁蛩吟白露团,西园清夜为谁欢。sì bì qióng yín bái lù tuán,xī yuán qīng yè wèi shuí huān。
千家门闭中秋月,只有愁人独自看。qiān jiā mén bì zhōng qiū yuè,zhǐ yǒu chóu rén dú zì kàn。

江陵丹中赠田李二乡客

杨慎

朗月寒沙夜未分,玉箫金管醉中闻。lǎng yuè hán shā yè wèi fēn,yù xiāo jīn guǎn zuì zhōng wén。
明朝回首沅江路,愁听清猿和白云。míng cháo huí shǒu yuán jiāng lù,chóu tīng qīng yuán hé bái yún。

赠筝人

杨慎

绮筵雕俎换新声,博取琼花出玉英。qǐ yán diāo zǔ huàn xīn shēng,bó qǔ qióng huā chū yù yīng。
肯信博陵崔十四,平生愿作乐中筝。kěn xìn bó líng cuī shí sì,píng shēng yuàn zuò lè zhōng zhēng。

赠筝人

杨慎

玄的檀痕画未成,翔鸾屏里斗轻盈。xuán de tán hén huà wèi chéng,xiáng luán píng lǐ dòu qīng yíng。
罗虬若向今宵见,不比红儿比玉英。luó qiú ruò xiàng jīn xiāo jiàn,bù bǐ hóng ér bǐ yù yīng。

宫词

杨慎

天上佳人出北方,能骑白马射黄羊。tiān shàng jiā rén chū běi fāng,néng qí bái mǎ shè huáng yáng。
玉颜长在金舆侧,笑指青山是妾乡。yù yán zhǎng zài jīn yú cè,xiào zhǐ qīng shān shì qiè xiāng。

鸟吊山

杨慎

鸟吊山头鸟道微,梧叶陨黄青蕧稀。niǎo diào shān tóu niǎo dào wēi,wú yè yǔn huáng qīng fù xī。
九苞文彩谁得见,千古画图知是非。jiǔ bāo wén cǎi shuí dé jiàn,qiān gǔ huà tú zhī shì fēi。