古诗词

发广宁都宪诸公饯于城东是日宿高平

祁顺

路出城东门,朝暾吐晴燄。lù chū chéng dōng mén,cháo tūn tǔ qíng yàn。
霜华白于雪,山色青似染。shuāng huá bái yú xuě,shān sè qīng shì rǎn。
群公设祖筵,治具良不俭。qún gōng shè zǔ yán,zhì jù liáng bù jiǎn。
金盘列珍羞,玉液浮潋滟。jīn pán liè zhēn xiū,yù yè fú liàn yàn。
含情强分手,恋德犹未厌。hán qíng qiáng fēn shǒu,liàn dé yóu wèi yàn。
盘山远经过,周道平如簟。pán shān yuǎn jīng guò,zhōu dào píng rú diàn。
郊原杳无尽,斥堠青数点。jiāo yuán yǎo wú jǐn,chì hòu qīng shù diǎn。
边墙近深沟,非有山溪险。biān qiáng jìn shēn gōu,fēi yǒu shān xī xiǎn。
战守在得人,何须比天堑。zhàn shǒu zài dé rén,hé xū bǐ tiān qiàn。
夕阳返馀光,金背寒鸦闪。xī yáng fǎn yú guāng,jīn bèi hán yā shǎn。
停装宿高平,夜静重门掩。tíng zhuāng sù gāo píng,yè jìng zhòng mén yǎn。
挑灯倚胡床,默默自防检。tiāo dēng yǐ hú chuáng,mò mò zì fáng jiǎn。
胸藏万卷书,袖有三尺剑。xiōng cáng wàn juǎn shū,xiù yǒu sān chǐ jiàn。
兹行重王事,使命期不忝。zī xíng zhòng wáng shì,shǐ mìng qī bù tiǎn。
圣贤有明训,好恶求自慊。shèng xián yǒu míng xùn,hǎo è qiú zì qiàn。
平生冰玉姿,肯受尘埃玷。píng shēng bīng yù zī,kěn shòu chén āi diàn。
却笑扬子云,空能事铅椠。què xiào yáng zi yún,kōng néng shì qiān qiàn。

祁顺

明广东东莞人,字致和,号巽川。天顺四年进士,授兵部主事,进郎中。成化中使朝鲜,不受金缯,拒声伎之奉。累官至江西左布政使。有《石阡府志》、《巽川集》。 祁顺的作品>>

猜您喜欢

粹之诗多慰奖用韵为谢

祁顺

远山奔放近山盘,郡僻民稀客到难。yuǎn shān bēn fàng jìn shān pán,jùn pì mín xī kè dào nán。
不谓愁多凭酒遣,且乘公暇借书看。bù wèi chóu duō píng jiǔ qiǎn,qiě chéng gōng xiá jiè shū kàn。
百年身世乾坤大,一点心丹铁石寒。bǎi nián shēn shì qián kūn dà,yī diǎn xīn dān tiě shí hán。
鹏鴳高卑咸有适,天涯宁厌一枝安。péng yàn gāo bēi xián yǒu shì,tiān yá níng yàn yī zhī ān。

又和粹之见寄

祁顺

短发萧萧对镜盘,壮年功业老来难。duǎn fā xiāo xiāo duì jìng pán,zhuàng nián gōng yè lǎo lái nán。
政因太拙殷勤补,书为多忘反覆看。zhèng yīn tài zhuō yīn qín bǔ,shū wèi duō wàng fǎn fù kàn。
学道不嗟原宪病,苦吟真觉孟郊寒。xué dào bù jiē yuán xiàn bìng,kǔ yín zhēn jué mèng jiāo hán。
乡园倘遂投闲愿,容膝衡茅亦易安。xiāng yuán tǎng suì tóu xián yuàn,róng xī héng máo yì yì ān。

闻贱名被荐未允

祁顺

闻道山公启玉除,河东有赋借吹嘘。wén dào shān gōng qǐ yù chú,hé dōng yǒu fù jiè chuī xū。
微生自分鸠巢拙,盛世谁云凤网疏。wēi shēng zì fēn jiū cháo zhuō,shèng shì shuí yún fèng wǎng shū。
过眼羲娥双转毂,阅人天地一蘧庐。guò yǎn xī é shuāng zhuǎn gǔ,yuè rén tiān dì yī qú lú。
功名迟速无劳问,且趁清闲更读书。gōng míng chí sù wú láo wèn,qiě chèn qīng xián gèng dú shū。

粹之过访

祁顺

萧条门巷为君开,急唤苍头扫绿苔。xiāo tiáo mén xiàng wèi jūn kāi,jí huàn cāng tóu sǎo lǜ tái。
蹇拙自怜知己少,谦光重见使旌来。jiǎn zhuō zì lián zhī jǐ shǎo,qiān guāng zhòng jiàn shǐ jīng lái。
便?泉水烹山茗,更摘菘心伴芥台。biàn quán shuǐ pēng shān míng,gèng zhāi sōng xīn bàn jiè tái。
情重不嫌风味薄,笑谈终日共迟徊。qíng zhòng bù xián fēng wèi báo,xiào tán zhōng rì gòng chí huái。

粹之山行和宋人刘改之韵言备尝辛苦而羡二疏勇退因借韵慰之吾非薄二疏者也

祁顺

使君卓特人中骥,步上云霄未计程。shǐ jūn zhuó tè rén zhōng jì,bù shàng yún xiāo wèi jì chéng。
落落襟怀孤月皎,纷纷势利一尘轻。luò luò jīn huái gū yuè jiǎo,fēn fēn shì lì yī chén qīng。
苏公敬狱堪垂法,杜老忧时欲洗兵。sū gōng jìng yù kān chuí fǎ,dù lǎo yōu shí yù xǐ bīng。
莫为勤劳思勇退,清时谁不事功名。mò wèi qín láo sī yǒng tuì,qīng shí shuí bù shì gōng míng。

次吴大参时中韵

祁顺

细听徵音耳欲倾,诗来先慰别离情。xì tīng zhēng yīn ěr yù qīng,shī lái xiān wèi bié lí qíng。
从知郢下难为和,却愧邯郸强学行。cóng zhī yǐng xià nán wèi hé,què kuì hán dān qiáng xué xíng。
问俗几番劳驻节,看山何处不题名。wèn sú jǐ fān láo zhù jié,kàn shān hé chù bù tí míng。
笑谈未许重亲炙,茅塞春蹊剪又生。xiào tán wèi xǔ zhòng qīn zhì,máo sāi chūn qī jiǎn yòu shēng。

次粹之见寄韵

祁顺

耕读生涯有旧丘,可能憔悴滞荒州。gēng dú shēng yá yǒu jiù qiū,kě néng qiáo cuì zhì huāng zhōu。
常怀元亮篱边菊,不羡王戎手上筹。cháng huái yuán liàng lí biān jú,bù xiàn wáng róng shǒu shàng chóu。
青鬓忽随蓬梗老,朱门争似草亭幽。qīng bìn hū suí péng gěng lǎo,zhū mén zhēng shì cǎo tíng yōu。
裁书便约渔樵侣,岁晚相寻夙愿酬。cái shū biàn yuē yú qiáo lǚ,suì wǎn xiāng xún sù yuàn chóu。

次粹之见寄韵

祁顺

左官荒徼称闲行,懒把词章作楚声。zuǒ guān huāng jiǎo chēng xián xíng,lǎn bǎ cí zhāng zuò chǔ shēng。
五斗折腰惭靖节,一言知己慕鬷明。wǔ dòu zhé yāo cán jìng jié,yī yán zhī jǐ mù zōng míng。
画蛇岂在能安足,待兔那堪久辍耕。huà shé qǐ zài néng ān zú,dài tù nà kān jiǔ chuò gēng。
亦欲乘风问真宰,宦途巇险几时平。yì yù chéng fēng wèn zhēn zǎi,huàn tú xī xiǎn jǐ shí píng。

和毛教授破屋之作

祁顺

同寓边城景若何,人烟萧索草茅多。tóng yù biān chéng jǐng ruò hé,rén yān xiāo suǒ cǎo máo duō。
却惭太守才无补,不使先生居有那。què cán tài shǒu cái wú bǔ,bù shǐ xiān shēng jū yǒu nà。
愿写德馨铭陋室,还将道义障颓波。yuàn xiě dé xīn míng lòu shì,hái jiāng dào yì zhàng tuí bō。
万间广庇何由得,怀古伤今涕欲沱。wàn jiān guǎng bì hé yóu dé,huái gǔ shāng jīn tì yù tuó。

答粹之清平献捷

祁顺

献馘声腾泮水边,将坛儒老握兵权。xiàn guó shēng téng pàn shuǐ biān,jiāng tán rú lǎo wò bīng quán。
刻期三日果如此,一笑众军皆粲然。kè qī sān rì guǒ rú cǐ,yī xiào zhòng jūn jiē càn rán。
天遣云霓苏大旱,人看图画上凌烟。tiān qiǎn yún ní sū dà hàn,rén kàn tú huà shàng líng yān。
嗟余莫效戈矛力,空咏蓝关马不前。jiē yú mò xiào gē máo lì,kōng yǒng lán guān mǎ bù qián。

和粹之见寄

祁顺

宦海茫茫懒问程,且凭杯酒叙心盟。huàn hǎi máng máng lǎn wèn chéng,qiě píng bēi jiǔ xù xīn méng。
静看天地都如寄,吟对江山独有情。jìng kàn tiān dì dōu rú jì,yín duì jiāng shān dú yǒu qíng。
世上画图空索骏,古来深树惯啼莺。shì shàng huà tú kōng suǒ jùn,gǔ lái shēn shù guàn tí yīng。
结亭拟作三秋计,肯待钟鸣恣夜行。jié tíng nǐ zuò sān qiū jì,kěn dài zhōng míng zì yè xíng。

自述用萧文明韵

祁顺

才艺空疏德最凉,全生恩重荷吾皇。cái yì kōng shū dé zuì liáng,quán shēng ēn zhòng hé wú huáng。
贵阳谪地殊儋耳,庾岭飞云近太行。guì yáng zhé dì shū dān ěr,yǔ lǐng fēi yún jìn tài xíng。
不为鼎珍题杂兴,懒将江水比愁肠。bù wèi dǐng zhēn tí zá xīng,lǎn jiāng jiāng shuǐ bǐ chóu cháng。
养慵颇觉山中静,翻笑从前吏事忙。yǎng yōng pǒ jué shān zhōng jìng,fān xiào cóng qián lì shì máng。

和韵送萧文明

祁顺

大才宜作济川舟,岂谓因循滞一州。dà cái yí zuò jì chuān zhōu,qǐ wèi yīn xún zhì yī zhōu。
直谏朱云曾折槛,思归王粲惯登楼。zhí jiàn zhū yún céng zhé kǎn,sī guī wáng càn guàn dēng lóu。
胸中学业兼精博,笔底文章扫缪悠。xiōng zhōng xué yè jiān jīng bó,bǐ dǐ wén zhāng sǎo móu yōu。
亲炙无能还远别,海天云树总生愁。qīn zhì wú néng hái yuǎn bié,hǎi tiān yún shù zǒng shēng chóu。

和粹之病起晒书

祁顺

百年心力为书迷,多病非缘数不齐。bǎi nián xīn lì wèi shū mí,duō bìng fēi yuán shù bù qí。
扬子赋成惊凤吐,杜陵诗苦值鹃啼。yáng zi fù chéng jīng fèng tǔ,dù líng shī kǔ zhí juān tí。
带围渐复愁围减,药价虽腾酒价低。dài wéi jiàn fù chóu wéi jiǎn,yào jià suī téng jiǔ jià dī。
行部重来应慰我,小窗谈笑更分题。xíng bù zhòng lái yīng wèi wǒ,xiǎo chuāng tán xiào gèng fēn tí。

喜唐必聪中举

祁顺

试罢秋闱得意回,西风传送好音来。shì bà qiū wéi dé yì huí,xī fēng chuán sòng hǎo yīn lái。
瑞分芝草非由种,香入梅花独占魁。ruì fēn zhī cǎo fēi yóu zhǒng,xiāng rù méi huā dú zhàn kuí。
天上有梯还进步,人间何地不生才。tiān shàng yǒu tī hái jìn bù,rén jiān hé dì bù shēng cái。
自惭作郡无裨补,为尔成名一笑开。zì cán zuò jùn wú bì bǔ,wèi ěr chéng míng yī xiào kāi。