古诗词

对山

王邦畿

镇日无人事,凭高对远峰。zhèn rì wú rén shì,píng gāo duì yuǎn fēng。
性宜孤品格,心爱静仪容。xìng yí gū pǐn gé,xīn ài jìng yí róng。
流水明朝日,栖禅响晚钟。liú shuǐ míng cháo rì,qī chán xiǎng wǎn zhōng。
定当携素友,结屋近长松。dìng dāng xié sù yǒu,jié wū jìn zhǎng sōng。

王邦畿

明末清初广东番禺人。王隼父。明末副贡。隐居罗浮。以诗名。有《耳鸣集》。 王邦畿的作品>>

猜您喜欢

哭英卓今

王邦畿

泪向年来尽,今朝又哭君。lèi xiàng nián lái jǐn,jīn cháo yòu kū jūn。
情深无了日,哀极不成文。qíng shēn wú le rì,āi jí bù chéng wén。
阴雨掩明月,高天盻暮云。yīn yǔ yǎn míng yuè,gāo tiān xì mù yún。
何因梦魂里,一自不相闻。hé yīn mèng hún lǐ,yī zì bù xiāng wén。

哭梁同庵

王邦畿

久病知难起,凶闻忽远来。jiǔ bìng zhī nán qǐ,xiōng wén hū yuǎn lái。
情从今夕阙,语向此心该。qíng cóng jīn xī quē,yǔ xiàng cǐ xīn gāi。
去住同圆月,江山独上台。qù zhù tóng yuán yuè,jiāng shān dú shàng tái。
何如此人死,尘世总堪哀。hé rú cǐ rén sǐ,chén shì zǒng kān āi。

挽张乔

王邦畿

何如不相识,哭君情亦悲。hé rú bù xiāng shí,kū jūn qíng yì bēi。
今人薄意气,红粉死多时。jīn rén báo yì qì,hóng fěn sǐ duō shí。
惆怅青山暮,荒凉白露滋。chóu chàng qīng shān mù,huāng liáng bái lù zī。
信陵今夕泪,曾否似生离。xìn líng jīn xī lèi,céng fǒu shì shēng lí。

寄王青海相公

王邦畿

相公能下士,东阁揖名贤。xiāng gōng néng xià shì,dōng gé yī míng xián。
直道惟平物,虚怀欲纳天。zhí dào wéi píng wù,xū huái yù nà tiān。
衣缁多难日,发白老臣年。yī zī duō nán rì,fā bái lǎo chén nián。
感激平原意,西风古道烟。gǎn jī píng yuán yì,xī fēng gǔ dào yān。

寄答关蓬石先辈

王邦畿

一别何其久,临风安所之。yī bié hé qí jiǔ,lín fēng ān suǒ zhī。
去年重九节,贻我仲秋诗。qù nián zhòng jiǔ jié,yí wǒ zhòng qiū shī。
云水难乘兴,干戈到此时。yún shuǐ nán chéng xīng,gàn gē dào cǐ shí。
遥闻隐樵麓,芳草但相思。yáo wén yǐn qiáo lù,fāng cǎo dàn xiāng sī。

黄竹岐投陈君宅宿

王邦畿

行止何曾定,于兹忽访君。xíng zhǐ hé céng dìng,yú zī hū fǎng jūn。
平田淹潦水,夕日苦行人。píng tián yān lǎo shuǐ,xī rì kǔ xíng rén。
傍路松门近,临堂秋气新。bàng lù sōng mén jìn,lín táng qiū qì xīn。
夜深谈夙昔,涕泪欲沾巾。yè shēn tán sù xī,tì lèi yù zhān jīn。

沉吟

王邦畿

沉吟意莫申,杨柳向谁亲。chén yín yì mò shēn,yáng liǔ xiàng shuí qīn。
面目惟呈己,行藏总畏人。miàn mù wéi chéng jǐ,xíng cáng zǒng wèi rén。
万缘肤发假,一懒性情真。wàn yuán fū fā jiǎ,yī lǎn xìng qíng zhēn。
何事闻钟后,凉风亦怆神。hé shì wén zhōng hòu,liáng fēng yì chuàng shén。

癸巳岁

王邦畿

隔屋鲤鱼肥,荒园芋叶稀。gé wū lǐ yú féi,huāng yuán yù yè xī。
为儒生计拙,多难世情非。wèi rú shēng jì zhuō,duō nán shì qíng fēi。
服气贪驱病,常眠欲忍饥。fú qì tān qū bìng,cháng mián yù rěn jī。
有情江上月,垂影到柴扉。yǒu qíng jiāng shàng yuè,chuí yǐng dào chái fēi。

癸巳岁

王邦畿

帘卷东风入,门开好客过。lián juǎn dōng fēng rù,mén kāi hǎo kè guò。
朝烟冷如此,春色奈人何。cháo yān lěng rú cǐ,chūn sè nài rén hé。
竟日花当舞,沿山鸟自歌。jìng rì huā dāng wǔ,yán shān niǎo zì gē。
不堪更相送,惆怅别情多。bù kān gèng xiāng sòng,chóu chàng bié qíng duō。

癸巳岁

王邦畿

不敢耽休逸,耕田却未能。bù gǎn dān xiū yì,gēng tián què wèi néng。
晚餐苦岁俭,晨起祝年登。wǎn cān kǔ suì jiǎn,chén qǐ zhù nián dēng。
欲祭嗟无位,惟心重有恒。yù jì jiē wú wèi,wéi xīn zhòng yǒu héng。
穷途风雨夕,良友每多承。qióng tú fēng yǔ xī,liáng yǒu měi duō chéng。

癸巳岁

王邦畿

天地既如此,人民岂复论。tiān dì jì rú cǐ,rén mín qǐ fù lùn。
卖田供赋役,买米鬻儿孙。mài tián gōng fù yì,mǎi mǐ yù ér sūn。
辛苦将谁告,忧思只自存。xīn kǔ jiāng shuí gào,yōu sī zhǐ zì cún。
念予还有姊,饥饿在南村。niàn yǔ hái yǒu zǐ,jī è zài nán cūn。

癸巳岁

王邦畿

黄鸟嗟流落,狂歌野水西。huáng niǎo jiē liú luò,kuáng gē yě shuǐ xī。
他人将谓父,居士近无妻。tā rén jiāng wèi fù,jū shì jìn wú qī。
香橘青犹嫩,柔桑绿已齐。xiāng jú qīng yóu nèn,róu sāng lǜ yǐ qí。
瞻言周道远,何处一枝栖。zhān yán zhōu dào yuǎn,hé chù yī zhī qī。

癸巳岁

王邦畿

巷深日已夕,林浅月初升。xiàng shēn rì yǐ xī,lín qiǎn yuè chū shēng。
学圃仆勤课,依山人懒登。xué pǔ pū qín kè,yī shān rén lǎn dēng。
野藤穿旧架,河水濯新菱。yě téng chuān jiù jià,hé shuǐ zhuó xīn líng。
感念新亡友,凄其不自胜。gǎn niàn xīn wáng yǒu,qī qí bù zì shèng。

癸巳岁

王邦畿

绿鬓搔仍短,青天望倍长。lǜ bìn sāo réng duǎn,qīng tiān wàng bèi zhǎng。
谁言江月影,犹自隔河梁。shuí yán jiāng yuè yǐng,yóu zì gé hé liáng。
辗转不成寐,肝肠徒自伤。niǎn zhuǎn bù chéng mèi,gān cháng tú zì shāng。
邻家问龟卜,芳讯见秋霜。lín jiā wèn guī bo,fāng xùn jiàn qiū shuāng。

癸巳岁

王邦畿

孤寂养天和,皮冠竹叶蓑。gū jì yǎng tiān hé,pí guān zhú yè suō。
拨弦知性急,观水悟情多。bō xián zhī xìng jí,guān shuǐ wù qíng duō。
不愿闻时政,惟应唱好歌。bù yuàn wén shí zhèng,wéi yīng chàng hǎo gē。
无端又生事,流盻过长河。wú duān yòu shēng shì,liú xì guò zhǎng hé。