古诗词

梅坳题石

王邦畿

美人坟上日初斜,素练澄澄一望赊。měi rén fén shàng rì chū xié,sù liàn chéng chéng yī wàng shē。
兰佩已销香涧草,粉痕犹带暮天霞。lán pèi yǐ xiāo xiāng jiàn cǎo,fěn hén yóu dài mù tiān xiá。
残碑终古遗秦字,流水千年入汉家。cán bēi zhōng gǔ yí qín zì,liú shuǐ qiān nián rù hàn jiā。
目极此时人不见,断肠开尽野棠花。mù jí cǐ shí rén bù jiàn,duàn cháng kāi jǐn yě táng huā。

王邦畿

明末清初广东番禺人。王隼父。明末副贡。隐居罗浮。以诗名。有《耳鸣集》。 王邦畿的作品>>

猜您喜欢

闲居

王邦畿

园荒露正浓,人绝往来踪。yuán huāng lù zhèng nóng,rén jué wǎng lái zōng。
甘蔗除秋热,新梨可晚供。gān zhè chú qiū rè,xīn lí kě wǎn gōng。
草间鸣蟋蟀,江上落芙蓉。cǎo jiān míng xī shuài,jiāng shàng luò fú róng。
渐觉无忙事,生涯好是慵。jiàn jué wú máng shì,shēng yá hǎo shì yōng。

闲居

王邦畿

开林收落叶,扫石好焚香。kāi lín shōu luò yè,sǎo shí hǎo fén xiāng。
鸿雁鸣山背,鸬鹚立海傍。hóng yàn míng shān bèi,lú cí lì hǎi bàng。
地虚秋渐白,禾实日初黄。dì xū qiū jiàn bái,hé shí rì chū huáng。
犹幸同心友,相逢鬓未霜。yóu xìng tóng xīn yǒu,xiāng féng bìn wèi shuāng。

闲居

王邦畿

闲亭聊一望,远讯隔松杉。xián tíng liáo yī wàng,yuǎn xùn gé sōng shān。
寡悔身将隐,逢人口欲缄。guǎ huǐ shēn jiāng yǐn,féng rén kǒu yù jiān。
云踪风自北,山影日行南。yún zōng fēng zì běi,shān yǐng rì xíng nán。
拟著梅花处,依崖结一庵。nǐ zhù méi huā chù,yī yá jié yī ān。

闲居

王邦畿

苟且安居止,依林屋一间。gǒu qiě ān jū zhǐ,yī lín wū yī jiān。
竹镫寒有燄,松径夜无关。zhú dèng hán yǒu yàn,sōng jìng yè wú guān。
身贱神明贵,家贫梦寐闲。shēn jiàn shén míng guì,jiā pín mèng mèi xián。
明朝践朋约,策杖过前山。míng cháo jiàn péng yuē,cè zhàng guò qián shān。

闲居

王邦畿

草堂自高坐,观世若为情。cǎo táng zì gāo zuò,guān shì ruò wèi qíng。
林鸟无休语,溪潮有歇声。lín niǎo wú xiū yǔ,xī cháo yǒu xiē shēng。
性灵初自适,习气未能清。xìng líng chū zì shì,xí qì wèi néng qīng。
暂且忘思虑,焚香礼佛名。zàn qiě wàng sī lǜ,fén xiāng lǐ fú míng。

对棋

王邦畿

棋子最分明,明窗多胜情。qí zi zuì fēn míng,míng chuāng duō shèng qíng。
停思深料敌,得手始闻声。tíng sī shēn liào dí,dé shǒu shǐ wén shēng。
贤起群居懒,闲归一念并。xián qǐ qún jū lǎn,xián guī yī niàn bìng。
终伤离乱后,心息战争名。zhōng shāng lí luàn hòu,xīn xī zhàn zhēng míng。

对酒

王邦畿

美酒酌金卮,垂裼夕照时。měi jiǔ zhuó jīn zhī,chuí tì xī zhào shí。
相逢须尽醉,得趣在无知。xiāng féng xū jǐn zuì,dé qù zài wú zhī。
阮籍犹称慎,陶潜别有思。ruǎn jí yóu chēng shèn,táo qián bié yǒu sī。
斯人殊局蹐,难与听黄鹂。sī rén shū jú jí,nán yǔ tīng huáng lí。

对山

王邦畿

镇日无人事,凭高对远峰。zhèn rì wú rén shì,píng gāo duì yuǎn fēng。
性宜孤品格,心爱静仪容。xìng yí gū pǐn gé,xīn ài jìng yí róng。
流水明朝日,栖禅响晚钟。liú shuǐ míng cháo rì,qī chán xiǎng wǎn zhōng。
定当携素友,结屋近长松。dìng dāng xié sù yǒu,jié wū jìn zhǎng sōng。

对月

王邦畿

好月宜高望,为情正独醒。hǎo yuè yí gāo wàng,wèi qíng zhèng dú xǐng。
关河冰世界,楼阁水精灵。guān hé bīng shì jiè,lóu gé shuǐ jīng líng。
双树先秋白,孤峰后夜青。shuāng shù xiān qiū bái,gū fēng hòu yè qīng。
几宵明镜里,犹得鉴心形。jǐ xiāo míng jìng lǐ,yóu dé jiàn xīn xíng。

对琴

王邦畿

爱极不关丝,精神象外痴。ài jí bù guān sī,jīng shén xiàng wài chī。
月高方有兴,风起忽无辞。yuè gāo fāng yǒu xīng,fēng qǐ hū wú cí。
良友死将尽,此心谁复知。liáng yǒu sǐ jiāng jǐn,cǐ xīn shuí fù zhī。
何如罢弦索,高挂在东篱。hé rú bà xián suǒ,gāo guà zài dōng lí。

对影

王邦畿

所亲惟是汝,真有古人风。suǒ qīn wéi shì rǔ,zhēn yǒu gǔ rén fēng。
贫贱不相失,悲欢常与同。pín jiàn bù xiāng shī,bēi huān cháng yǔ tóng。
微霜朝镜里,明月寺垣东。wēi shuāng cháo jìng lǐ,míng yuè sì yuán dōng。
颇喜年来事,无惭清夜中。pǒ xǐ nián lái shì,wú cán qīng yè zhōng。

遣怀

王邦畿

茅屋长山脚,微吟浅水边。máo wū zhǎng shān jiǎo,wēi yín qiǎn shuǐ biān。
恶怀随日遣,好事让人先。è huái suí rì qiǎn,hǎo shì ràng rén xiān。
蔬食存心地,芒鞋任性天。shū shí cún xīn dì,máng xié rèn xìng tiān。
但能无所累,不敢慕神仙。dàn néng wú suǒ lèi,bù gǎn mù shén xiān。

移居

王邦畿

偶过江边路,西风岸上生。ǒu guò jiāng biān lù,xī fēng àn shàng shēng。
因贪山水趣,遂有住居情。yīn tān shān shuǐ qù,suì yǒu zhù jū qíng。
细草秋心绿,长松暮气清。xì cǎo qiū xīn lǜ,zhǎng sōng mù qì qīng。
卜居在深巷,庭月向南明。bo jū zài shēn xiàng,tíng yuè xiàng nán míng。

寿活残子

王邦畿

不惑君能否,时年与圣同。bù huò jūn néng fǒu,shí nián yǔ shèng tóng。
命长多病后,心贵寡营中。mìng zhǎng duō bìng hòu,xīn guì guǎ yíng zhōng。
喜睡天成懒,扶筇世拟翁。xǐ shuì tiān chéng lǎn,fú qióng shì nǐ wēng。
明年丹药熟,行步快如风。míng nián dān yào shú,xíng bù kuài rú fēng。

诃林元旦

王邦畿

屋背春鸠鸣,虚堂晓日清。wū bèi chūn jiū míng,xū táng xiǎo rì qīng。
庄严千佛塔,锦绣百蛮城。zhuāng yán qiān fú tǎ,jǐn xiù bǎi mán chéng。
瑞气占云影,尘心了梵声。ruì qì zhàn yún yǐng,chén xīn le fàn shēng。
爱闲当户立,梅树叶初成。ài xián dāng hù lì,méi shù yè chū chéng。