古诗词

北上咏雪

张家玉

冰销催就鲛人织,珠帐逶迤施九緎。bīng xiāo cuī jiù jiāo rén zhī,zhū zhàng wēi yí shī jiǔ yù。
浑河昨日绿千寻,一点鸭头留不得。hún hé zuó rì lǜ qiān xún,yī diǎn yā tóu liú bù dé。
塞上平沙漾月华,北风剪水作飞花。sāi shàng píng shā yàng yuè huá,běi fēng jiǎn shuǐ zuò fēi huā。
闲凭古树啸云际,却似乘来银汉槎。xián píng gǔ shù xiào yún jì,què shì chéng lái yín hàn chá。
碛西日没重城闭,一带女墙飞白雉。qì xī rì méi zhòng chéng bì,yī dài nǚ qiáng fēi bái zhì。
玉人何处把琼枝,笑指诸峰挽银髻。yù rén hé chù bǎ qióng zhī,xiào zhǐ zhū fēng wǎn yín jì。
山河大地碧琉璃,壮士寒威生铁衣。shān hé dà dì bì liú lí,zhuàng shì hán wēi shēng tiě yī。
胡儿紫貂遮不迭,无复临边散马蹄。hú ér zǐ diāo zhē bù dié,wú fù lín biān sàn mǎ tí。
红旗半掩残霞片,细柳营中夜张宴。hóng qí bàn yǎn cán xiá piàn,xì liǔ yíng zhōng yè zhāng yàn。
将军揖客坐氍毹,绣幕锦筝围兽炭。jiāng jūn yī kè zuò qú shū,xiù mù jǐn zhēng wéi shòu tàn。
梅花空忆故园春,水啮重茵梦不成。méi huā kōng yì gù yuán chūn,shuǐ niè zhòng yīn mèng bù chéng。
欲招橘叟手相语,更向瀛州赌玉尘。yù zhāo jú sǒu shǒu xiāng yǔ,gèng xiàng yíng zhōu dǔ yù chén。

张家玉

明广东东莞人,字元子。崇祯十六年进士。李自成破京师时被执,劝自成收人望。自成败,南归。隆武帝授翰林侍讲,监郑彩军。隆武帝败,回东莞。永历元年,举乡兵攻克东莞城,旋失。永历帝任之为兵部尚书。又结连草泽豪士,集兵数千,转战归善、博罗等地,旋为清重兵所围,力尽投水死。永历帝谥文烈。 张家玉的作品>>

猜您喜欢

读文文山先生集不觉饮泣集先生句成六绝

张家玉

庭诤堂堂负直声,江南匹士死犹荣。tíng zhèng táng táng fù zhí shēng,jiāng nán pǐ shì sǐ yóu róng。
几多江左腰金客,不值人间一唾轻。jǐ duō jiāng zuǒ yāo jīn kè,bù zhí rén jiān yī tuò qīng。

读文文山先生集不觉饮泣集先生句成六绝

张家玉

怅怅乾坤靡所之,飘零回首壮心悲。chàng chàng qián kūn mí suǒ zhī,piāo líng huí shǒu zhuàng xīn bēi。
素王不作春秋废,独抱春秋莫我知。sù wáng bù zuò chūn qiū fèi,dú bào chūn qiū mò wǒ zhī。

叹变

张家玉

亦知牢落苦奔波,其奈冠裳扫地何。yì zhī láo luò kǔ bēn bō,qí nài guān shang sǎo dì hé。
一自首阳人去后,更谁重唱采薇歌。yī zì shǒu yáng rén qù hòu,gèng shuí zhòng chàng cǎi wēi gē。

伤族罹祸

张家玉

谁计忠成九族殃,行藏我亦似文方。shuí jì zhōng chéng jiǔ zú yāng,xíng cáng wǒ yì shì wén fāng。
但能完得君臣节,磨涅从他也不妨。dàn néng wán dé jūn chén jié,mó niè cóng tā yě bù fáng。

途中八绝

张家玉

瘦马崎岖不肯前,天涯飘泊苦烽烟。shòu mǎ qí qū bù kěn qián,tiān yá piāo pō kǔ fēng yān。
何时范蠡功成去,泛泛沧江一小船。hé shí fàn lí gōng chéng qù,fàn fàn cāng jiāng yī xiǎo chuán。

途中八绝

张家玉

凛烈寒威战碧苍,萧萧原野尽荒凉。lǐn liè hán wēi zhàn bì cāng,xiāo xiāo yuán yě jǐn huāng liáng。
秾桃嫩李纷零落,独看青松不避霜。nóng táo nèn lǐ fēn líng luò,dú kàn qīng sōng bù bì shuāng。

途中八绝

张家玉

马上看山叠叠青,青山无地不膻腥。mǎ shàng kàn shān dié dié qīng,qīng shān wú dì bù shān xīng。
谁堪满目苍凉处,俯仰兴思一涕零。shuí kān mǎn mù cāng liáng chù,fǔ yǎng xīng sī yī tì líng。

途中八绝

张家玉

灯下娇姬月下弦,风流曾泛太湖船。dēng xià jiāo jī yuè xià xián,fēng liú céng fàn tài hú chuán。
于今回首神京处,肠断西风忆往年。yú jīn huí shǒu shén jīng chù,cháng duàn xī fēng yì wǎng nián。

途中八绝

张家玉

云净天空朔气寒,举头何处是长安。yún jìng tiān kōng shuò qì hán,jǔ tóu hé chù shì zhǎng ān。
那堪几点孤臣泪,洒向枫林带血看。nà kān jǐ diǎn gū chén lèi,sǎ xiàng fēng lín dài xuè kàn。

途中八绝

张家玉

缥缈疏林在隔山,数声鸡犬白云间。piāo miǎo shū lín zài gé shān,shù shēng jī quǎn bái yún jiān。
潆洄一带寒溪浅,疑是秦人避此间。yíng huí yī dài hán xī qiǎn,yí shì qín rén bì cǐ jiān。

途中八绝

张家玉

家藏三略已烟消,勋业谁当比汉朝。jiā cáng sān lüè yǐ yān xiāo,xūn yè shuí dāng bǐ hàn cháo。
遥忆仙人遗履处,几回翘首望圯桥。yáo yì xiān rén yí lǚ chù,jǐ huí qiào shǒu wàng yí qiáo。

途中八绝

张家玉

高风曾见几人称,纲纪先朝久已倾。gāo fēng céng jiàn jǐ rén chēng,gāng jì xiān cháo jiǔ yǐ qīng。
独有南还陈太史,文章节义两留名。dú yǒu nán hái chén tài shǐ,wén zhāng jié yì liǎng liú míng。

将发

张家玉

东泊西飘寄一身,头颅空带楚冠尘。dōng pō xī piāo jì yī shēn,tóu lú kōng dài chǔ guān chén。
千秋独有文夫子,同笑迎降卖国人。qiān qiū dú yǒu wén fū zi,tóng xiào yíng jiàng mài guó rén。

偶闻童仆夜语

张家玉

不达时情数蠢奴,犹思家业苦嗟吁。bù dá shí qíng shù chǔn nú,yóu sī jiā yè kǔ jiē xū。
此身已置存亡外,宁计田芜与地芜。cǐ shēn yǐ zhì cún wáng wài,níng jì tián wú yǔ dì wú。

痛悼先茔被发

张家玉

庐室空馀一炬灰,祖骸仍暴委蒿莱。lú shì kōng yú yī jù huī,zǔ hái réng bào wěi hāo lái。
可怜忠孝难兼尽,血洒西风寄夜台。kě lián zhōng xiào nán jiān jǐn,xuè sǎ xī fēng jì yè tái。
129«3456789