古诗词

咏怀一首

刘崧

惊风吹阴霾,惨澹从南来。jīng fēng chuī yīn mái,cǎn dàn cóng nán lái。
群山不可见,赣水流喧豗。qún shān bù kě jiàn,gàn shuǐ liú xuān huī。
浮梁限舟楫,苍茫使人哀。fú liáng xiàn zhōu jí,cāng máng shǐ rén āi。
窃闻闽寇发,跳梁驱驽骀。qiè wén mǐn kòu fā,tiào liáng qū nú dài。
啸呼千百辈,日甚蚁垤培。xiào hū qiān bǎi bèi,rì shén yǐ dié péi。
倒廪夺官粟,揭竿事行枚。dào lǐn duó guān sù,jiē gān shì xíng méi。
汀州前月破,属县如缀鋂。tīng zhōu qián yuè pò,shǔ xiàn rú zhuì méi。
寨营少构结,仓卒罹罿䍙。zhài yíng shǎo gòu jié,cāng zú lí chōng méi。
脱身锋刃徒,潜行哭焚灰。tuō shēn fēng rèn tú,qián xíng kū fén huī。
长缨陨巨弩,紫绶窜草莱。zhǎng yīng yǔn jù nǔ,zǐ shòu cuàn cǎo lái。
邻邑号虎狼,具状檄所该。lín yì hào hǔ láng,jù zhuàng xí suǒ gāi。
月中羽书下,邮吏疲鞍{革雋}。yuè zhōng yǔ shū xià,yóu lì pí ān gé juàn。
百步不回头,夜呼城门开。bǎi bù bù huí tóu,yè hū chéng mén kāi。
人心实危慄,天意固久胚。rén xīn shí wēi lì,tiān yì gù jiǔ pēi。
夜来大星坠,血色烛九垓。yè lái dà xīng zhuì,xuè sè zhú jiǔ gāi。
见者不及瞬,曳尾东南隈。jiàn zhě bù jí shùn,yè wěi dōng nán wēi。
父老行叹息,儿童且嗤咍。fù lǎo xíng tàn xī,ér tóng qiě chī hāi。
承平亦既久,敢谓无遗才。chéng píng yì jì jiǔ,gǎn wèi wú yí cái。
干戈在穷谷,战马或虺隤。gàn gē zài qióng gǔ,zhàn mǎ huò huī tuí。
奔腾捷猿狖,何以收渠魁。bēn téng jié yuán yòu,hé yǐ shōu qú kuí。
石城界其左,剽掠易历陔。shí chéng jiè qí zuǒ,piāo lüè yì lì gāi。
繁云接巉壤,杀气侵崇峐。fán yún jiē chán rǎng,shā qì qīn chóng gāi。
奈何墟烬者,直以封利媒。nài hé xū jìn zhě,zhí yǐ fēng lì méi。
我兄蓝田寓,阻修困炎埃。wǒ xiōng lán tián yù,zǔ xiū kùn yán āi。
似闻饥窜日,饮水不满杯。shì wén jī cuàn rì,yǐn shuǐ bù mǎn bēi。
独辞主翁宅,寄迹莲花台。dú cí zhǔ wēng zhái,jì jì lián huā tái。
消息苦不真,出滩何悠哉。xiāo xī kǔ bù zhēn,chū tān hé yōu zāi。
令我引睇之,泪眼如凝衃。lìng wǒ yǐn dì zhī,lèi yǎn rú níng pēi。
武山当我前,落日红焞焞。wǔ shān dāng wǒ qián,luò rì hóng tūn tūn。
大军动地至,笳鼓生风雷。dà jūn dòng dì zhì,jiā gǔ shēng fēng léi。
旌旗蔽积水,参差溯云桅。jīng qí bì jī shuǐ,cān chà sù yún wéi。
所幸气候时,清霜折群荄。suǒ xìng qì hòu shí,qīng shuāng zhé qún gāi。
长风肃金气,槁振枯亦摧。zhǎng fēng sù jīn qì,gǎo zhèn kū yì cuī。
鼎汤宁跃鳞,沙日会曝腮。dǐng tāng níng yuè lín,shā rì huì pù sāi。
终然不遑寐,念此怀忧悝。zhōng rán bù huáng mèi,niàn cǐ huái yōu kuī。
起瞻华盖尊,紫气明三台。qǐ zhān huá gài zūn,zǐ qì míng sān tái。
再拜览馀辉,天庭正高傀。zài bài lǎn yú huī,tiān tíng zhèng gāo guī。
中原蓄精锐,金城屹龙堆。zhōng yuán xù jīng ruì,jīn chéng yì lóng duī。
计日荆棘除,道路终恢恢。jì rì jīng jí chú,dào lù zhōng huī huī。
便当引轻缆,往迎泛沿洄。biàn dāng yǐn qīng lǎn,wǎng yíng fàn yán huí。
归来慰亲娅,为兄具樽罍。guī lái wèi qīn yà,wèi xiōng jù zūn léi。
复此当几时,愁肠日周回。fù cǐ dāng jǐ shí,chóu cháng rì zhōu huí。
仰彼林表翮,双飞故毰毸。yǎng bǐ lín biǎo hé,shuāng fēi gù péi sāi。
谁怜失群鸟,悲鸣正徘徊。shuí lián shī qún niǎo,bēi míng zhèng pái huái。

刘崧

元末明初江西泰和人,原名楚,字子高。洪武三年举经明行修,授兵部职方司郎中,迁北平按察司副使。坐事谪输作,寻放归。十三年召拜礼部侍郎,擢吏部尚书。寻致仕归。次年,复征为国子司业,卒于官。谥恭介。博学工诗,江西人宗之为西江派。有《北平八府志》、《槎翁诗文集》、《职方集》。 刘崧的作品>>

猜您喜欢

游金华二首

刘崧

紫殿何年起,亭亭一径分。zǐ diàn hé nián qǐ,tíng tíng yī jìng fēn。
向来路傍石,唤作两将军。xiàng lái lù bàng shí,huàn zuò liǎng jiāng jūn。

和郭庆守秋日相忆

刘崧

出门望漳洲,远近一秋色。chū mén wàng zhāng zhōu,yuǎn jìn yī qiū sè。
但恨少相见,新来发多白。dàn hèn shǎo xiāng jiàn,xīn lái fā duō bái。

题四时花木四首杏花

刘崧

春日炫高霞,宫园万树花。chūn rì xuàn gāo xiá,gōng yuán wàn shù huā。
暮归承宴罢,簪得一枝斜。mù guī chéng yàn bà,zān dé yī zhī xié。

题四时花木四首杏花

刘崧

碧殿引薰风,幽幽万绿丛。bì diàn yǐn xūn fēng,yōu yōu wàn lǜ cóng。
内家清暑宴,争看宝珠红。nèi jiā qīng shǔ yàn,zhēng kàn bǎo zhū hóng。

题四时花木四首杏花

刘崧

娇艳不自持,西风夜中起。jiāo yàn bù zì chí,xī fēng yè zhōng qǐ。
寒香逐坠露,下滴秋江水。hán xiāng zhú zhuì lù,xià dī qiū jiāng shuǐ。

题四时花木四首杏花

刘崧

绿剪龙鳞片,红翻鹤顶砂。lǜ jiǎn lóng lín piàn,hóng fān hè dǐng shā。
谁家小庭院,雪里见宫花。shuí jiā xiǎo tíng yuàn,xuě lǐ jiàn gōng huā。

牧童

刘崧

牧童驱牛行,水寒衣敢涉。mù tóng qū niú xíng,shuǐ hán yī gǎn shè。
相呼枫林下,吹火烧山叶。xiāng hū fēng lín xià,chuī huǒ shāo shān yè。

墨蒲萄

刘崧

翠羽幡幡薄,骊珠袅袅垂。cuì yǔ fān fān báo,lí zhū niǎo niǎo chuí。
一枝风露冷,初出汉宫时。yī zhī fēng lù lěng,chū chū hàn gōng shí。

雨过

刘崧

独对一烛坐,看书犹未眠。dú duì yī zhú zuò,kàn shū yóu wèi mián。
不知疏雨过,星月满凉天。bù zhī shū yǔ guò,xīng yuè mǎn liáng tiān。

道中偶见

刘崧

野径行人绝,陂田流水多。yě jìng xíng rén jué,bēi tián liú shuǐ duō。
谁家小凫雁,争浴雨中波。shuí jiā xiǎo fú yàn,zhēng yù yǔ zhōng bō。

道中偶见

刘崧

茅苇白蓬蓬,行人西复东。máo wěi bái péng péng,xíng rén xī fù dōng。
一双青鹳鹤,飞起野田中。yī shuāng qīng guàn hè,fēi qǐ yě tián zhōng。

题墨竹二首赠陈子仁

刘崧

问讯山中竹,新来长几丛。wèn xùn shān zhōng zhú,xīn lái zhǎng jǐ cóng。
一枝初入手,如对满林风。yī zhī chū rù shǒu,rú duì mǎn lín fēng。

题墨竹二首赠陈子仁

刘崧

为爱溪南竹,春深长凤毛。wèi ài xī nán zhú,chūn shēn zhǎng fèng máo。
终然秉高节,容易出蓬蒿。zhōng rán bǐng gāo jié,róng yì chū péng hāo。

咏鸟毛

刘崧

野鸟云山去,庭阴有坠毛。yě niǎo yún shān qù,tíng yīn yǒu zhuì máo。
东风吹尽力,欲起不能高。dōng fēng chuī jǐn lì,yù qǐ bù néng gāo。

别王子让

刘崧

相送寒潭上,船开更相望。xiāng sòng hán tán shàng,chuán kāi gèng xiāng wàng。
人语隔江遥,微风自鸣浪。rén yǔ gé jiāng yáo,wēi fēng zì míng làng。