古诗词

观邓侍郎石磬歌

刘崧

水中古磬世莫识,扣之能鸣人始惊。shuǐ zhōng gǔ qìng shì mò shí,kòu zhī néng míng rén shǐ jīng。
前朝文物最博雅,庐陵侍郎先得名。qián cháo wén wù zuì bó yǎ,lú líng shì láng xiān dé míng。
淮河东游色惆怅,忍使至宝成凋丧。huái hé dōng yóu sè chóu chàng,rěn shǐ zhì bǎo chéng diāo sàng。
苍茫何代出泥沙,憔悴当时杂盆盎。cāng máng hé dài chū ní shā,qiáo cuì dāng shí zá pén àng。
归来设虡当特悬,扣击往往遗音传。guī lái shè jù dāng tè xuán,kòu jī wǎng wǎng yí yīn chuán。
奇文漫灭科斗迹,雨气缠结蛟龙涎。qí wén màn miè kē dòu jì,yǔ qì chán jié jiāo lóng xián。
是时周庙朝殷冔,师襄南逾叹修阻。shì shí zhōu miào cháo yīn xǔ,shī xiāng nán yú tàn xiū zǔ。
海门风起商声哀,万里孤臣泪如雨。hǎi mén fēng qǐ shāng shēng āi,wàn lǐ gū chén lèi rú yǔ。
凤鸟一去不可闻,宜尔孙子多才文。fèng niǎo yī qù bù kě wén,yí ěr sūn zi duō cái wén。
高堂出此坐叹息,暝色犹带崖山云。gāo táng chū cǐ zuò tàn xī,míng sè yóu dài yá shān yún。
便令敬之慎勿亵,此物宜与天球列。biàn lìng jìng zhī shèn wù xiè,cǐ wù yí yǔ tiān qiú liè。
百年隐显自有时,蕴德含和竟谁泄。bǎi nián yǐn xiǎn zì yǒu shí,yùn dé hán hé jìng shuí xiè。
呜呼贤哲今不存,对之使我伤心魂。wū hū xián zhé jīn bù cún,duì zhī shǐ wǒ shāng xīn hún。
虞庭可登兽可舞,此石不毁应能言。yú tíng kě dēng shòu kě wǔ,cǐ shí bù huǐ yīng néng yán。

刘崧

元末明初江西泰和人,原名楚,字子高。洪武三年举经明行修,授兵部职方司郎中,迁北平按察司副使。坐事谪输作,寻放归。十三年召拜礼部侍郎,擢吏部尚书。寻致仕归。次年,复征为国子司业,卒于官。谥恭介。博学工诗,江西人宗之为西江派。有《北平八府志》、《槎翁诗文集》、《职方集》。 刘崧的作品>>

猜您喜欢

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

团薄者谁子,捕鱼溪水中。tuán báo zhě shuí zi,bǔ yú xī shuǐ zhōng。
林深不见日,寒杀石楠风。lín shēn bù jiàn rì,hán shā shí nán fēng。

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

南登龙山亭,北望幽谷风。nán dēng lóng shān tíng,běi wàng yōu gǔ fēng。
云气不成雨,蒙蒙散高松。yún qì bù chéng yǔ,méng méng sàn gāo sōng。

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

绝顶太古石,秋风生紫苔。jué dǐng tài gǔ shí,qiū fēng shēng zǐ tái。
寻云山下客,终岁不曾来。xún yún shān xià kè,zhōng suì bù céng lái。

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

引手扪石壁,俯身落林端。yǐn shǒu mén shí bì,fǔ shēn luò lín duān。
只言上山易,不道下山难。zhǐ yán shàng shān yì,bù dào xià shān nán。

题墨兰

刘崧

杜若满中洲,沧江日夜流。dù ruò mǎn zhōng zhōu,cāng jiāng rì yè liú。
水深愁不渡,思杀木兰舟。shuǐ shēn chóu bù dù,sī shā mù lán zhōu。

题墨兰

刘崧

何日春风来,幽兰绿如剪。hé rì chūn fēng lái,yōu lán lǜ rú jiǎn。
细雨山气凉,秋香入苔藓。xì yǔ shān qì liáng,qiū xiāng rù tái xiǎn。

感旧

刘崧

去年看花处,不见有人行。qù nián kàn huā chù,bù jiàn yǒu rén xíng。
蝴蝶犹飞去,满园芳草生。hú dié yóu fēi qù,mǎn yuán fāng cǎo shēng。

过山下见人有将稗子者

刘崧

饥民瘦如鹄,将稗野田里。jī mín shòu rú gǔ,jiāng bài yě tián lǐ。
相视不能言,悲风草间起。xiāng shì bù néng yán,bēi fēng cǎo jiān qǐ。

题鸳鸯

刘崧

金殿锁闲情,罗襦绣不成。jīn diàn suǒ xián qíng,luó rú xiù bù chéng。
何年芳草绿,相倚睡春晴。hé nián fāng cǎo lǜ,xiāng yǐ shuì chūn qíng。

戏题墨兰

刘崧

自有幽闲姿,本无出山志。zì yǒu yōu xián zī,běn wú chū shān zhì。
谁使清风来,吹香落人世。shuí shǐ qīng fēng lái,chuī xiāng luò rén shì。

题雪枝伯劳

刘崧

雪外高飞尽,寒枝足自容。xuě wài gāo fēi jǐn,hán zhī zú zì róng。
如何风雪里,燕子不相逢。rú hé fēng xuě lǐ,yàn zi bù xiāng féng。

题瘦马图

刘崧

玉塞三千里,天闲十二重。yù sāi sān qiān lǐ,tiān xián shí èr zhòng。
惟应霜骨出,识得是飞龙。wéi yīng shuāng gǔ chū,shí dé shì fēi lóng。

古意四首

刘崧

山女不照镜,愁来看深井。shān nǚ bù zhào jìng,chóu lái kàn shēn jǐng。
井底那得风,摇波乱人影。jǐng dǐ nà dé fēng,yáo bō luàn rén yǐng。

古意四首

刘崧

佳人掷青梅,戏打黄莺雏。jiā rén zhì qīng méi,xì dǎ huáng yīng chú。
莺雏忽惊起,花落满平湖。yīng chú hū jīng qǐ,huā luò mǎn píng hú。

古意四首

刘崧

闲随玉蝴蝶,步出花前去。xián suí yù hú dié,bù chū huā qián qù。
不知春草生,忘却南园路。bù zhī chūn cǎo shēng,wàng què nán yuán lù。