古诗词

寄赠张隐君

刘崧

仙人身著紫绮裘,昨者来自南陵州。xiān rén shēn zhù zǐ qǐ qiú,zuó zhě lái zì nán líng zhōu。
南陵之山高百尺,中有叠嶂之危楼。nán líng zhī shān gāo bǎi chǐ,zhōng yǒu dié zhàng zhī wēi lóu。
烟光涌翠当碧落,石瀑飞嶂鸣清秋。yān guāng yǒng cuì dāng bì luò,shí pù fēi zhàng míng qīng qiū。
庾公谢朓招不起,至今山水令人愁。yǔ gōng xiè tiǎo zhāo bù qǐ,zhì jīn shān shuǐ lìng rén chóu。
飘然戏笙鹤,南过三湘去。piāo rán xì shēng hè,nán guò sān xiāng qù。
落日下洞庭,长歌揽巫楚。luò rì xià dòng tíng,zhǎng gē lǎn wū chǔ。
楚王台榭杳霭间,青鸟飞去何时还。chǔ wáng tái xiè yǎo ǎi jiān,qīng niǎo fēi qù hé shí hái。
三十六天朱陵洞,七十二峰南岳山。sān shí liù tiān zhū líng dòng,qī shí èr fēng nán yuè shān。
娟娟绿萝裳,袅袅临流女。juān juān lǜ luó shang,niǎo niǎo lín liú nǚ。
倏忽如飘风,白波愁日暮。shū hū rú piāo fēng,bái bō chóu rì mù。
重华之琴不复鼓,灵瑟年年泣秋雨。zhòng huá zhī qín bù fù gǔ,líng sè nián nián qì qiū yǔ。
仙人自是留侯徒,口诵黄石相传书。xiān rén zì shì liú hóu tú,kǒu sòng huáng shí xiāng chuán shū。
左按钧天之广乐,右接奇肱之飞车。zuǒ àn jūn tiān zhī guǎng lè,yòu jiē qí gōng zhī fēi chē。
鱼龙掀舞明月下,坐使千古成须臾。yú lóng xiān wǔ míng yuè xià,zuò shǐ qiān gǔ chéng xū yú。
我思仙人碧云里,再拜扬言惭仰视。wǒ sī xiān rén bì yún lǐ,zài bài yáng yán cán yǎng shì。
瑶草春香石洞霞,白榆夜浸天河水。yáo cǎo chūn xiāng shí dòng xiá,bái yú yè jìn tiān hé shuǐ。
天河水流无尽时,织女秋鬓应成丝。tiān hé shuǐ liú wú jǐn shí,zhī nǚ qiū bìn yīng chéng sī。
若过扶桑定相待,我欲乘槎浮东海。ruò guò fú sāng dìng xiāng dài,wǒ yù chéng chá fú dōng hǎi。

刘崧

元末明初江西泰和人,原名楚,字子高。洪武三年举经明行修,授兵部职方司郎中,迁北平按察司副使。坐事谪输作,寻放归。十三年召拜礼部侍郎,擢吏部尚书。寻致仕归。次年,复征为国子司业,卒于官。谥恭介。博学工诗,江西人宗之为西江派。有《北平八府志》、《槎翁诗文集》、《职方集》。 刘崧的作品>>

猜您喜欢

题墨梅寄友人

刘崧

向来千树江头雪,零落东风满路尘。xiàng lái qiān shù jiāng tóu xuě,líng luò dōng fēng mǎn lù chén。
何似画图偏貌得,要教空谷见斯人。hé shì huà tú piān mào dé,yào jiào kōng gǔ jiàn sī rén。

春暮归自石壁泷偶题柬鹏举

刘崧

十日山行归较晚,燕雏飞起过西家。shí rì shān xíng guī jiào wǎn,yàn chú fēi qǐ guò xī jiā。
东风也似无聊赖,开遍墙头白白花。dōng fēng yě shì wú liáo lài,kāi biàn qiáng tóu bái bái huā。

题松下弹琴图

刘崧

丹崖翠壁三千尺,白发苍颜一老翁。dān yá cuì bì sān qiān chǐ,bái fā cāng yán yī lǎo wēng。
但觉弦中写流水,不知天外起松风。dàn jué xián zhōng xiě liú shuǐ,bù zhī tiān wài qǐ sōng fēng。

题疏懒生卷

刘崧

瓢弃不缘春去早,门扃不为客来稀。piáo qì bù yuán chūn qù zǎo,mén jiōng bù wèi kè lái xī。
床前书乱何曾卷,卧看林花过午飞。chuáng qián shū luàn hé céng juǎn,wò kàn lín huā guò wǔ fēi。

赋得临清亭四时词四首就录奉寄窦逸士

刘崧

门外东风吹柳条,晴烟翡翠满兰苕。mén wài dōng fēng chuī liǔ tiáo,qíng yān fěi cuì mǎn lán sháo。
殷勤几曲洪陂水,漂得飞花出画桥。yīn qín jǐ qū hóng bēi shuǐ,piāo dé fēi huā chū huà qiáo。

赋得临清亭四时词四首就录奉寄窦逸士

刘崧

绿竹阴沈白昼长,石渠流水稻花香。lǜ zhú yīn shěn bái zhòu zhǎng,shí qú liú shuǐ dào huā xiāng。
纶巾羽扇闲无奈,自起开窗送夕阳。lún jīn yǔ shàn xián wú nài,zì qǐ kāi chuāng sòng xī yáng。

赋得临清亭四时词四首就录奉寄窦逸士

刘崧

虚度山头宿雾收,夜来风雨报新秋。xū dù shān tóu sù wù shōu,yè lái fēng yǔ bào xīn qiū。
阶前流水深三尺,不遣渔人系钓舟。jiē qián liú shuǐ shēn sān chǐ,bù qiǎn yú rén xì diào zhōu。

赋得临清亭四时词四首就录奉寄窦逸士

刘崧

碧瓦疏棂带粉墙,梅花照影淡生香。bì wǎ shū líng dài fěn qiáng,méi huā zhào yǐng dàn shēng xiāng。
朔风不解东流水,吹起飞霜满石床。shuò fēng bù jiě dōng liú shuǐ,chuī qǐ fēi shuāng mǎn shí chuáng。

题萧氏永思

刘崧

玉原墟墓草青青,不尽南陔万古情。yù yuán xū mù cǎo qīng qīng,bù jǐn nán gāi wàn gǔ qíng。
听取慈乌中夜起,一声声是断肠声。tīng qǔ cí wū zhōng yè qǐ,yī shēng shēng shì duàn cháng shēng。

小雨约李克正过池上

刘崧

溪南云隔数青峰,别馆秋光也自浓。xī nán yún gé shù qīng fēng,bié guǎn qiū guāng yě zì nóng。
细雨不嫌沙路湿,明朝池上看芙蓉。xì yǔ bù xián shā lù shī,míng cháo chí shàng kàn fú róng。

往时杨清溪为乡先达菊存陈公作种菊图工妙逼真去之六十馀年其五世孙继先乃得之于其仲父有实家盖其家故物也出以示余因题其后以致景仰之意

刘崧

先生风致已丘墟,海上还传种菊图。xiān shēng fēng zhì yǐ qiū xū,hǎi shàng hái chuán zhǒng jú tú。
五世诸孙方学殖,肯教三径只荒芜。wǔ shì zhū sūn fāng xué zhí,kěn jiào sān jìng zhǐ huāng wú。

往时杨清溪为乡先达菊存陈公作种菊图工妙逼真去之六十馀年其五世孙继先乃得之于其仲父有实家盖其家故物也出以示余因题其后以致景仰之意

刘崧

故人好在瓜州上,写得梅花远寄将。gù rén hǎo zài guā zhōu shàng,xiě dé méi huā yuǎn jì jiāng。
愿托江流向千里,江流到海意尤长。yuàn tuō jiāng liú xiàng qiān lǐ,jiāng liú dào hǎi yì yóu zhǎng。

往时杨清溪为乡先达菊存陈公作种菊图工妙逼真去之六十馀年其五世孙继先乃得之于其仲父有实家盖其家故物也出以示余因题其后以致景仰之意

刘崧

青山何处是幽居,生事深怜老向疏。qīng shān hé chù shì yōu jū,shēng shì shēn lián lǎo xiàng shū。
安得短篷仍载酒,松江雪里钓鲈鱼。ān dé duǎn péng réng zài jiǔ,sōng jiāng xuě lǐ diào lú yú。

往时杨清溪为乡先达菊存陈公作种菊图工妙逼真去之六十馀年其五世孙继先乃得之于其仲父有实家盖其家故物也出以示余因题其后以致景仰之意

刘崧

陈丞写竹小尤精,比似湖州太瘦生。chén chéng xiě zhú xiǎo yóu jīng,bǐ shì hú zhōu tài shòu shēng。
何处月明江上白,千枝万叶送秋声。hé chù yuè míng jiāng shàng bái,qiān zhī wàn yè sòng qiū shēng。

往时杨清溪为乡先达菊存陈公作种菊图工妙逼真去之六十馀年其五世孙继先乃得之于其仲父有实家盖其家故物也出以示余因题其后以致景仰之意

刘崧

东园少小曾游处,桑坞茆堂一径通。dōng yuán shǎo xiǎo céng yóu chù,sāng wù máo táng yī jìng tōng。
拄杖叩门头似雪,却从花底觅溪翁。zhǔ zhàng kòu mén tóu shì xuě,què cóng huā dǐ mì xī wēng。