古诗词

题余仲扬画山水图为余自安赋

刘崧

金华仙人余仲扬,笔墨萧疏开老苍。jīn huá xiān rén yú zhòng yáng,bǐ mò xiāo shū kāi lǎo cāng。
昨看新图湖上宅,烟雾白日生高堂。zuó kàn xīn tú hú shàng zhái,yān wù bái rì shēng gāo táng。
层峰上蟠石皓皓,绝岛下瞰江茫茫。céng fēng shàng pán shí hào hào,jué dǎo xià kàn jiāng máng máng。
长松并立各千尺,间以灌木相低昂。zhǎng sōng bìng lì gè qiān chǐ,jiān yǐ guàn mù xiāng dī áng。
松下上人坐碧草,秋影欲落衣巾凉。sōng xià shàng rén zuò bì cǎo,qiū yǐng yù luò yī jīn liáng。
囊琴未发弦未奏,已觉流水声洋洋。náng qín wèi fā xián wèi zòu,yǐ jué liú shuǐ shēng yáng yáng。
赤城霞气通雁荡,巫峡雨色来潇湘。chì chéng xiá qì tōng yàn dàng,wū xiá yǔ sè lái xiāo xiāng。
谁能千里坐致此,欲往久叹河无梁。shuí néng qiān lǐ zuò zhì cǐ,yù wǎng jiǔ tàn hé wú liáng。
风尘涨天蔽吴楚,六年怅望神惨伤。fēng chén zhǎng tiān bì wú chǔ,liù nián chàng wàng shén cǎn shāng。
玄猿苦啼岩北树,白雁不到江南乡。xuán yuán kǔ tí yán běi shù,bái yàn bù dào jiāng nán xiāng。
赭山焚林绝人迹,如此山水非寻常。zhě shān fén lín jué rén jì,rú cǐ shān shuǐ fēi xún cháng。
此图本为自安写,亦感同姓悲殊方。cǐ tú běn wèi zì ān xiě,yì gǎn tóng xìng bēi shū fāng。
幽轩素壁泉声动,对此令我心为狂。yōu xuān sù bì quán shēng dòng,duì cǐ lìng wǒ xīn wèi kuáng。
何由扪萝逐麋鹿,振衣直上云中冈。hé yóu mén luó zhú mí lù,zhèn yī zhí shàng yún zhōng gāng。
登临一写漂泊恨,长啸清风生八荒。dēng lín yī xiě piāo pō hèn,zhǎng xiào qīng fēng shēng bā huāng。

刘崧

元末明初江西泰和人,原名楚,字子高。洪武三年举经明行修,授兵部职方司郎中,迁北平按察司副使。坐事谪输作,寻放归。十三年召拜礼部侍郎,擢吏部尚书。寻致仕归。次年,复征为国子司业,卒于官。谥恭介。博学工诗,江西人宗之为西江派。有《北平八府志》、《槎翁诗文集》、《职方集》。 刘崧的作品>>

猜您喜欢

别王子让

刘崧

临水望梅崦,却指敖城路。lín shuǐ wàng méi yān,què zhǐ áo chéng lù。
路直本如弦,江行自回互。lù zhí běn rú xián,jiāng xíng zì huí hù。

古意五首

刘崧

一树小桃花,生来覆山井。yī shù xiǎo táo huā,shēng lái fù shān jǐng。
开尽不知春,可怜镜中影。kāi jǐn bù zhī chūn,kě lián jìng zhōng yǐng。

古意五首

刘崧

手圈杨柳枝,出门送君去。shǒu quān yáng liǔ zhī,chū mén sòng jūn qù。
柔肠暗相结,宛转无尽处。róu cháng àn xiāng jié,wǎn zhuǎn wú jǐn chù。

古意五首

刘崧

银碗兰膏满,分灯炷两燖。yín wǎn lán gāo mǎn,fēn dēng zhù liǎng xún。
终然共光彩,莫认不同心。zhōng rán gòng guāng cǎi,mò rèn bù tóng xīn。

古意五首

刘崧

解我黄金错,酬君白玉钩。jiě wǒ huáng jīn cuò,chóu jūn bái yù gōu。
未明曲中意,只卖一生愁。wèi míng qū zhōng yì,zhǐ mài yī shēng chóu。

古意五首

刘崧

春蚕吐素丝,作茧来十日。chūn cán tǔ sù sī,zuò jiǎn lái shí rì。
一意向缠绵,早晚得成匹。yī yì xiàng chán mián,zǎo wǎn dé chéng pǐ。

江上

刘崧

江上青枫树,秋来叶渐稀。jiāng shàng qīng fēng shù,qiū lái yè jiàn xī。
如何渡江水,飘荡不能归。rú hé dù jiāng shuǐ,piāo dàng bù néng guī。

古意

刘崧

懊恨春别时,花开满大堤。ào hèn chūn bié shí,huā kāi mǎn dà dī。
出门消息断,那听紫骝嘶。chū mén xiāo xī duàn,nà tīng zǐ liú sī。

光风转蕙泛崇兰

刘崧

幽意本不群,芳根偶然并。yōu yì běn bù qún,fāng gēn ǒu rán bìng。
不知石林远,但觉生香近。bù zhī shí lín yuǎn,dàn jué shēng xiāng jìn。

独怜幽草涧边生

刘崧

绕涧绿猗猗,秋风吹紫蕤。rào jiàn lǜ yī yī,qiū fēng chuī zǐ ruí。
如何生杜若,浑欲杂江蓠。rú hé shēng dù ruò,hún yù zá jiāng lí。

武山十四境武姥冈

刘崧

一自飞仙去,迢遥白云上。yī zì fēi xiān qù,tiáo yáo bái yún shàng。
岁岁春风来,满山青草长。suì suì chūn fēng lái,mǎn shān qīng cǎo zhǎng。

武山十四境武姥冈

刘崧

北岩极谽谺,三面环绝壁。běi yán jí hān xiā,sān miàn huán jué bì。
闻有山雨来,石泉先暗滴。wén yǒu shān yǔ lái,shí quán xiān àn dī。

武山十四境武姥冈

刘崧

路盘重巘上,寺值两崖间。lù pán zhòng yǎn shàng,sì zhí liǎng yá jiān。
泉水依然在,真僧去不还。quán shuǐ yī rán zài,zhēn sēng qù bù hái。

武山十四境武姥冈

刘崧

南指鸡冠石,西华此路分。nán zhǐ jī guān shí,xī huá cǐ lù fēn。
至今珠树上,长有鹤成群。zhì jīn zhū shù shàng,zhǎng yǒu hè chéng qún。

武山十四境武姥冈

刘崧

一斛岩腰水,灵踪向此蟠。yī hú yán yāo shuǐ,líng zōng xiàng cǐ pán。
只言流出洞,长岁不曾干。zhǐ yán liú chū dòng,zhǎng suì bù céng gàn。