古诗词

送孙伯刚之仪真

刘崧

孙侯庙廊具,特达古豪俊。sūn hóu miào láng jù,tè dá gǔ háo jùn。
十年出禁闼,往往事州郡。shí nián chū jìn tà,wǎng wǎng shì zhōu jùn。
苍髯玉立秋风高,南浮烟海东云涛。cāng rán yù lì qiū fēng gāo,nán fú yān hǎi dōng yún tāo。
中朝更化重守令,似尔简擢非贤劳。zhōng cháo gèng huà zhòng shǒu lìng,shì ěr jiǎn zhuó fēi xián láo。
淮东诸郡临淮道,共说仪真风物好。huái dōng zhū jùn lín huái dào,gòng shuō yí zhēn fēng wù hǎo。
万家歌吹动春云,十里楼船压江岛。wàn jiā gē chuī dòng chūn yún,shí lǐ lóu chuán yā jiāng dǎo。
海有盐错水有鱼,白露红霞春满壶。hǎi yǒu yán cuò shuǐ yǒu yú,bái lù hóng xiá chūn mǎn hú。
候人出郭鸣马集,日望使君来下车。hòu rén chū guō míng mǎ jí,rì wàng shǐ jūn lái xià chē。
岂无穷困民,所重民父母。qǐ wú qióng kùn mín,suǒ zhòng mín fù mǔ。
税赋出鞭笞,伊谁肆苛虎。shuì fù chū biān chī,yī shuí sì kē hǔ。
长淮之水何悠悠,行矣不可以久留。zhǎng huái zhī shuǐ hé yōu yōu,xíng yǐ bù kě yǐ jiǔ liú。
便令南阳得召父,坐见淮水回清流。biàn lìng nán yáng dé zhào fù,zuò jiàn huái shuǐ huí qīng liú。
愿持万古心,送君以千里。yuàn chí wàn gǔ xīn,sòng jūn yǐ qiān lǐ。
由来贤达士,感激在知己。yóu lái xián dá shì,gǎn jī zài zhī jǐ。
筼筜谷,金精山,吾独胡为淹留于其间。yún dāng gǔ,jīn jīng shān,wú dú hú wèi yān liú yú qí jiān。
云霄浩荡白日近,飞翰冥冥倘可攀。yún xiāo hào dàng bái rì jìn,fēi hàn míng míng tǎng kě pān。

刘崧

元末明初江西泰和人,原名楚,字子高。洪武三年举经明行修,授兵部职方司郎中,迁北平按察司副使。坐事谪输作,寻放归。十三年召拜礼部侍郎,擢吏部尚书。寻致仕归。次年,复征为国子司业,卒于官。谥恭介。博学工诗,江西人宗之为西江派。有《北平八府志》、《槎翁诗文集》、《职方集》。 刘崧的作品>>

猜您喜欢

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

团薄者谁子,捕鱼溪水中。tuán báo zhě shuí zi,bǔ yú xī shuǐ zhōng。
林深不见日,寒杀石楠风。lín shēn bù jiàn rì,hán shā shí nán fēng。

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

南登龙山亭,北望幽谷风。nán dēng lóng shān tíng,běi wàng yōu gǔ fēng。
云气不成雨,蒙蒙散高松。yún qì bù chéng yǔ,méng méng sàn gāo sōng。

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

绝顶太古石,秋风生紫苔。jué dǐng tài gǔ shí,qiū fēng shēng zǐ tái。
寻云山下客,终岁不曾来。xún yún shān xià kè,zhōng suì bù céng lái。

同舒伯源自双溪口度桥登高山望幽谷诸峰赋八绝

刘崧

引手扪石壁,俯身落林端。yǐn shǒu mén shí bì,fǔ shēn luò lín duān。
只言上山易,不道下山难。zhǐ yán shàng shān yì,bù dào xià shān nán。

题墨兰

刘崧

杜若满中洲,沧江日夜流。dù ruò mǎn zhōng zhōu,cāng jiāng rì yè liú。
水深愁不渡,思杀木兰舟。shuǐ shēn chóu bù dù,sī shā mù lán zhōu。

题墨兰

刘崧

何日春风来,幽兰绿如剪。hé rì chūn fēng lái,yōu lán lǜ rú jiǎn。
细雨山气凉,秋香入苔藓。xì yǔ shān qì liáng,qiū xiāng rù tái xiǎn。

感旧

刘崧

去年看花处,不见有人行。qù nián kàn huā chù,bù jiàn yǒu rén xíng。
蝴蝶犹飞去,满园芳草生。hú dié yóu fēi qù,mǎn yuán fāng cǎo shēng。

过山下见人有将稗子者

刘崧

饥民瘦如鹄,将稗野田里。jī mín shòu rú gǔ,jiāng bài yě tián lǐ。
相视不能言,悲风草间起。xiāng shì bù néng yán,bēi fēng cǎo jiān qǐ。

题鸳鸯

刘崧

金殿锁闲情,罗襦绣不成。jīn diàn suǒ xián qíng,luó rú xiù bù chéng。
何年芳草绿,相倚睡春晴。hé nián fāng cǎo lǜ,xiāng yǐ shuì chūn qíng。

戏题墨兰

刘崧

自有幽闲姿,本无出山志。zì yǒu yōu xián zī,běn wú chū shān zhì。
谁使清风来,吹香落人世。shuí shǐ qīng fēng lái,chuī xiāng luò rén shì。

题雪枝伯劳

刘崧

雪外高飞尽,寒枝足自容。xuě wài gāo fēi jǐn,hán zhī zú zì róng。
如何风雪里,燕子不相逢。rú hé fēng xuě lǐ,yàn zi bù xiāng féng。

题瘦马图

刘崧

玉塞三千里,天闲十二重。yù sāi sān qiān lǐ,tiān xián shí èr zhòng。
惟应霜骨出,识得是飞龙。wéi yīng shuāng gǔ chū,shí dé shì fēi lóng。

古意四首

刘崧

山女不照镜,愁来看深井。shān nǚ bù zhào jìng,chóu lái kàn shēn jǐng。
井底那得风,摇波乱人影。jǐng dǐ nà dé fēng,yáo bō luàn rén yǐng。

古意四首

刘崧

佳人掷青梅,戏打黄莺雏。jiā rén zhì qīng méi,xì dǎ huáng yīng chú。
莺雏忽惊起,花落满平湖。yīng chú hū jīng qǐ,huā luò mǎn píng hú。

古意四首

刘崧

闲随玉蝴蝶,步出花前去。xián suí yù hú dié,bù chū huā qián qù。
不知春草生,忘却南园路。bù zhī chūn cǎo shēng,wàng què nán yuán lù。