古诗词

分少陵诗句寿渔乐先生七十人字

韩雍

新秋绂麟期,清风自天来。xīn qiū fú lín qī,qīng fēng zì tiān lái。
烹龙且炰凤,华堂寿筵开。pēng lóng qiě páo fèng,huá táng shòu yán kāi。
有客海上至,自云出蓬莱。yǒu kè hǎi shàng zhì,zì yún chū péng lái。
喜君寿且康,为献流霞杯。xǐ jūn shòu qiě kāng,wèi xiàn liú xiá bēi。
主人心孔欢,须臾玉山推。zhǔ rén xīn kǒng huān,xū yú yù shān tuī。
遥遥故乡心,何当一追陪。yáo yáo gù xiāng xīn,hé dāng yī zhuī péi。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

刘佥宪廷美小洞庭十景隔凡洞

韩雍

花树结成幄,花时香远闻。huā shù jié chéng wò,huā shí xiāng yuǎn wén。
主翁来宴坐,百和常芬芬。zhǔ wēng lái yàn zuò,bǎi hé cháng fēn fēn。
燕寝闲自凝,朝衣不须薰。yàn qǐn xián zì níng,cháo yī bù xū xūn。
笑彼沈檀亭,豪奢何足云。xiào bǐ shěn tán tíng,háo shē hé zú yún。

刘佥宪廷美小洞庭十景隔凡洞

韩雍

万卉尽凋落,桧柏犹苍苍。wàn huì jǐn diāo luò,guì bǎi yóu cāng cāng。
爱兹岁寒操,结窝与徜徉。ài zī suì hán cāo,jié wō yǔ cháng yáng。
直干并凌云,真心同耐霜。zhí gàn bìng líng yún,zhēn xīn tóng nài shuāng。
堪怜梁栋材,未得登庙堂。kān lián liáng dòng cái,wèi dé dēng miào táng。

刘佥宪廷美小洞庭十景隔凡洞

韩雍

绕山种橘树,枝叶团阴森。rào shān zhǒng jú shù,zhī yè tuán yīn sēn。
霜后熟累累,万颗垂黄金。shuāng hòu shú lèi lèi,wàn kē chuí huáng jīn。
江陵莫专美,龙阳已成林。jiāng líng mò zhuān měi,lóng yáng yǐ chéng lín。
摘来赠亲友,羲帖不须临。zhāi lái zèng qīn yǒu,xī tiē bù xū lín。

刘佥宪廷美小洞庭十景隔凡洞

韩雍

种藕绕芳洲,藕生绿荷长。zhǒng ǒu rào fāng zhōu,ǒu shēng lǜ hé zhǎng。
南风催花发,十里闻清香。nán fēng cuī huā fā,shí lǐ wén qīng xiāng。
饮客折碧筒,解酲啖雪霜。yǐn kè zhé bì tǒng,jiě chéng dàn xuě shuāng。
眷言君子心,千古同芬芳。juàn yán jūn zi xīn,qiān gǔ tóng fēn fāng。

成化七年秋八月自梧州出巡至平乐历诸险滩悯舟子劳甚感叹有作手书于郡学示知音者

韩雍

楼船发苍梧,江水何汤汤。lóu chuán fā cāng wú,jiāng shuǐ hé tāng tāng。
清湾不时转,石滩险非常。qīng wān bù shí zhuǎn,shí tān xiǎn fēi cháng。
显伏罗虎兕,参错森剑铓。xiǎn fú luó hǔ sì,cān cuò sēn jiàn máng。
砰轰地出雷,沸腾釜扬汤。pēng hōng dì chū léi,fèi téng fǔ yáng tāng。
夹岸山壁立,涧谷缘其傍。jiā àn shān bì lì,jiàn gǔ yuán qí bàng。
深陡力难为,无路兼无梁。shēn dǒu lì nán wèi,wú lù jiān wú liáng。
引缆既弗能,操桨亦有妨。yǐn lǎn jì fú néng,cāo jiǎng yì yǒu fáng。
篙师极力进,群叫如发狂。gāo shī jí lì jìn,qún jiào rú fā kuáng。
道甫逾半千,滩数百十长。dào fǔ yú bàn qiān,tān shù bǎi shí zhǎng。
继旬始能达,疲惫已莫当。jì xún shǐ néng dá,pí bèi yǐ mò dāng。
雇直仅足食,曷有赢馀粮。gù zhí jǐn zú shí,hé yǒu yíng yú liáng。
所幸得无虞,劳损不自伤。suǒ xìng dé wú yú,láo sǔn bù zì shāng。
长江有巨贾,连舟竖危樯。zhǎng jiāng yǒu jù jiǎ,lián zhōu shù wēi qiáng。
开帆趁好风,破浪飞汪洋。kāi fān chèn hǎo fēng,pò làng fēi wāng yáng。
无烦役心力,倏至千里疆。wú fán yì xīn lì,shū zhì qiān lǐ jiāng。
得售重利还,里闾夸富强。dé shòu zhòng lì hái,lǐ lǘ kuā fù qiáng。
一时或不戒,倾摧见灾殃。yī shí huò bù jiè,qīng cuī jiàn zāi yāng。
乃知覆载间,人事诚眇茫。nǎi zhī fù zài jiān,rén shì chéng miǎo máng。
淹速虽靡同,夷险未易量。yān sù suī mí tóng,yí xiǎn wèi yì liàng。
因之发警悟,省已益不遑。yīn zhī fā jǐng wù,shěng yǐ yì bù huáng。
尽瘁固所甘,幸致非所望。jǐn cuì gù suǒ gān,xìng zhì fēi suǒ wàng。
循理听自然,终始永弗忘。xún lǐ tīng zì rán,zhōng shǐ yǒng fú wàng。

题简庵王先生折桂图

韩雍

团团明月夜漏长,森森仙桂秋风凉。tuán tuán míng yuè yè lòu zhǎng,sēn sēn xiān guì qiū fēng liáng。
碧玉枝摇兔窟影,黄金花喷龙涎香。bì yù zhī yáo tù kū yǐng,huáng jīn huā pēn lóng xián xiāng。
广阳先生志勤苦,豪气直接清虚府。guǎng yáng xiān shēng zhì qín kǔ,háo qì zhí jiē qīng xū fǔ。
读书养就郗诜才,成名不用吴刚斧。dú shū yǎng jiù xī shēn cái,chéng míng bù yòng wú gāng fǔ。
青云绕足蹑丹梯,耸身平步非攀跻。qīng yún rào zú niè dān tī,sǒng shēn píng bù fēi pān jī。
一枝月里手亲折,百人榜上名高题。yī zhī yuè lǐ shǒu qīn zhé,bǎi rén bǎng shàng míng gāo tí。
归来天香满衫袖,箫鼓欢迎绚晴昼。guī lái tiān xiāng mǎn shān xiù,xiāo gǔ huān yíng xuàn qíng zhòu。
故园桑梓增馀光,泮水菁莪夸独秀。gù yuán sāng zǐ zēng yú guāng,pàn shuǐ jīng é kuā dú xiù。
有如沧溟起鲲鹏,乘风?浪争骞腾。yǒu rú cāng míng qǐ kūn péng,chéng fēng làng zhēng qiān téng。
扶摇万里一翅力,喧啾百鸟知谁能。fú yáo wàn lǐ yī chì lì,xuān jiū bǎi niǎo zhī shuí néng。
又如渥洼产骐骥,逐电排空难控制。yòu rú wò wā chǎn qí jì,zhú diàn pái kōng nán kòng zhì。
康庄千里一日程,龌龊驽骀甘自弃。kāng zhuāng qiān lǐ yī rì chéng,wò chuò nú dài gān zì qì。
亨衢发轫从此通,明年挟策游南宫。hēng qú fā rèn cóng cǐ tōng,míng nián xié cè yóu nán gōng。
琼林深处春如海,一枝还折状元红。qióng lín shēn chù chūn rú hǎi,yī zhī hái zhé zhuàng yuán hóng。

爱葵为姚御史鹏题

韩雍

古闻御史台名兰,又闻御史台列柏。gǔ wén yù shǐ tái míng lán,yòu wén yù shǐ tái liè bǎi。
文章御史独爱葵,岂爱葵花好颜色。wén zhāng yù shǐ dú ài kuí,qǐ ài kuí huā hǎo yán sè。
台端五月花正浓,绕阶浅白兼深红。tái duān wǔ yuè huā zhèng nóng,rào jiē qiǎn bái jiān shēn hóng。
太阳行空转倾向,花心正与吾心同。tài yáng xíng kōng zhuǎn qīng xiàng,huā xīn zhèng yǔ wú xīn tóng。
吾心爱君亦忠赤,欲格君心辅君德。wú xīn ài jūn yì zhōng chì,yù gé jūn xīn fǔ jūn dé。
激扬绳纠皆为君,誓比葵花恒向日。jī yáng shéng jiū jiē wèi jūn,shì bǐ kuí huā héng xiàng rì。
勖哉御史殚厥心,栽培此花永规箴。xù zāi yù shǐ dān jué xīn,zāi péi cǐ huā yǒng guī zhēn。
花有枯荣性无改,莫愁花老风霜侵。huā yǒu kū róng xìng wú gǎi,mò chóu huā lǎo fēng shuāng qīn。

道崇德将走谢夏大理掣肘兴阑中止

韩雍

别去忽五月,悠悠劳我情。bié qù hū wǔ yuè,yōu yōu láo wǒ qíng。
相望才咫尺,何如难合并。xiāng wàng cái zhǐ chǐ,hé rú nán hé bìng。
推窗看明月,月落参已横。tuī chuāng kàn míng yuè,yuè luò cān yǐ héng。
公事未易了,怅然忆平生。gōng shì wèi yì le,chàng rán yì píng shēng。

道崇德将走谢夏大理掣肘兴阑中止

韩雍

感君极爱我,新句累百言。gǎn jūn jí ài wǒ,xīn jù lèi bǎi yán。
一笔不苟简,兼之叙寒暄。yī bǐ bù gǒu jiǎn,jiān zhī xù hán xuān。
当宁眷老成,相将入词垣。dāng níng juàn lǎo chéng,xiāng jiāng rù cí yuán。
为草吓蛮书,壮观颜平原。wèi cǎo xià mán shū,zhuàng guān yán píng yuán。

题湖口下钟岩白云亭

韩雍

山僧凿开白云根,因之作成白云亭。shān sēng záo kāi bái yún gēn,yīn zhī zuò chéng bái yún tíng。
亭中白云扫不尽,朝朝暮暮飞冥冥。tíng zhōng bái yún sǎo bù jǐn,cháo cháo mù mù fēi míng míng。
昔曾飞向金陵郭,映水摇城动高作。xī céng fēi xiàng jīn líng guō,yìng shuǐ yáo chéng dòng gāo zuò。
又曾飞到黄鹤楼,载却仙人入寥廓。yòu céng fēi dào huáng hè lóu,zài què xiān rén rù liáo kuò。
于今亭畔云常笼,登临便觉腾云中。yú jīn tíng pàn yún cháng lóng,dēng lín biàn jué téng yún zhōng。
天风一吹忽飘散,顷刻变化如神工。tiān fēng yī chuī hū piāo sàn,qǐng kè biàn huà rú shén gōng。
当窗献瑞成五色,直上青霄捧红日。dāng chuāng xiàn ruì chéng wǔ sè,zhí shàng qīng xiāo pěng hóng rì。
出户从龙作霖雨,四海苍生被膏泽。chū hù cóng lóng zuò lín yǔ,sì hǎi cāng shēng bèi gāo zé。
云兮云兮尔诚奇,见尔使我增歔欷。yún xī yún xī ěr chéng qí,jiàn ěr shǐ wǒ zēng xū xī。
未能乘尔帝乡去,又空望尔吴东飞。wèi néng chéng ěr dì xiāng qù,yòu kōng wàng ěr wú dōng fēi。

慰同寅余公丧子

韩雍

昔有东门吴,子死无忧情。xī yǒu dōng mén wú,zi sǐ wú yōu qíng。
又有卜子夏,哭子乃丧明。yòu yǒu bo zi xià,kū zi nǎi sàng míng。
古人失子同切已,哭与无忧不相比。gǔ rén shī zi tóng qiè yǐ,kū yǔ wú yōu bù xiāng bǐ。
千载斯文较是非,东门知命卜昧理。qiān zài sī wén jiào shì fēi,dōng mén zhī mìng bo mèi lǐ。
君家翩翩好凤毛,一朝径赴琼楼招。jūn jiā piān piān hǎo fèng máo,yī cháo jìng fù qióng lóu zhāo。
双亲哭子兄哭弟,满堂泪雨长悲号。shuāng qīn kū zi xiōng kū dì,mǎn táng lèi yǔ zhǎng bēi hào。
人生百年如梦觉,此身朝夕亦难料。rén shēng bǎi nián rú mèng jué,cǐ shēn cháo xī yì nán liào。
三槐五桂终尘灰,子女存亡何足道。sān huái wǔ guì zhōng chén huī,zi nǚ cún wáng hé zú dào。
君方与国为栋梁,莫因无益空毁伤。jūn fāng yǔ guó wèi dòng liáng,mò yīn wú yì kōng huǐ shāng。
且与故人同一醉,明遣玄夫问苍苍。qiě yǔ gù rén tóng yī zuì,míng qiǎn xuán fū wèn cāng cāng。

九鹚图为孟仪宾题

韩雍

有鸟有鸟名舂锄,霜衣雪发形清癯。yǒu niǎo yǒu niǎo míng chōng chú,shuāng yī xuě fā xíng qīng qú。
闲心只与鸥鸟伴,野趣不受樊笼拘。xián xīn zhǐ yǔ ōu niǎo bàn,yě qù bù shòu fán lóng jū。
恍如少府池边立,又似吴王鼓中出。huǎng rú shǎo fǔ chí biān lì,yòu shì wú wáng gǔ zhōng chū。
群聚应怜芳草青,孤飞点破空山碧。qún jù yīng lián fāng cǎo qīng,gū fēi diǎn pò kōng shān bì。
国宾儒雅能得师,平生方寸无邪思。guó bīn rú yǎ néng dé shī,píng shēng fāng cùn wú xié sī。
宣尼大训寓此图,携来索我题新诗。xuān ní dà xùn yù cǐ tú,xié lái suǒ wǒ tí xīn shī。
李杜雍陶音已绝,我欲题诗愧才劣。lǐ dù yōng táo yīn yǐ jué,wǒ yù tí shī kuì cái liè。
但愿取彼霜衣制羽扇,一挥扫除四海苍生热。dàn yuàn qǔ bǐ shuāng yī zhì yǔ shàn,yī huī sǎo chú sì hǎi cāng shēng rè。

访少卿李公因送予至小箬邮亭赋此赠别

韩雍

平生懒与俗士交,下视权贵如秋毫。píng shēng lǎn yǔ sú shì jiāo,xià shì quán guì rú qiū háo。
羡君文章冠天下,急流勇退人尤高。xiàn jūn wén zhāng guān tiān xià,jí liú yǒng tuì rén yóu gāo。
联芳况有难兄在,隐德香名重当代。lián fāng kuàng yǒu nán xiōng zài,yǐn dé xiāng míng zhòng dāng dài。
林下优游日唱酬,新诗还驾苏黄派。lín xià yōu yóu rì chàng chóu,xīn shī hái jià sū huáng pài。
惭予浅薄无治功,质疑问道期相从。cán yǔ qiǎn báo wú zhì gōng,zhì yí wèn dào qī xiāng cóng。
却怜聚散若风絮,三载始得重相逢。què lián jù sàn ruò fēng xù,sān zài shǐ dé zhòng xiāng féng。
邮亭别君一杯酒,企仰高风重回首。yóu tíng bié jūn yī bēi jiǔ,qǐ yǎng gāo fēng zhòng huí shǒu。
后夜风清月白时,君卧空山我奔走。hòu yè fēng qīng yuè bái shí,jūn wò kōng shān wǒ bēn zǒu。

送兰庵先生至常山临别情不能禁歌以泄之

韩雍

常山山头秋月明,常山渡头秋水深。cháng shān shān tóu qiū yuè míng,cháng shān dù tóu qiū shuǐ shēn。
行人欲别不忍别,两意各忍无限情。xíng rén yù bié bù rěn bié,liǎng yì gè rěn wú xiàn qíng。
忆在滦河折杨柳,三载相思百年久。yì zài luán hé zhé yáng liǔ,sān zài xiāng sī bǎi nián jiǔ。
客中欢会能几时,何事匆匆又分手。kè zhōng huān huì néng jǐ shí,hé shì cōng cōng yòu fēn shǒu。
平生最感恩义深,年来赤胆怀君亲。píng shēng zuì gǎn ēn yì shēn,nián lái chì dǎn huái jūn qīn。
攀留无计随不去,惟有水月如吾心。pān liú wú jì suí bù qù,wéi yǒu shuǐ yuè rú wú xīn。
吾心如水日东注,远送行舟浙西去。wú xīn rú shuǐ rì dōng zhù,yuǎn sòng xíng zhōu zhè xī qù。
又如夜月光随人,常照行人独眠处。yòu rú yè yuè guāng suí rén,cháng zhào xíng rén dú mián chù。
行过吴门上金銮,烦报平安对素餐。xíng guò wú mén shàng jīn luán,fán bào píng ān duì sù cān。
此心未遂忠孝愿,因别双泪何能干。cǐ xīn wèi suì zhōng xiào yuàn,yīn bié shuāng lèi hé néng gàn。
明朝两棹分江浙,愁向水边看孤月。míng cháo liǎng zhào fēn jiāng zhè,chóu xiàng shuǐ biān kàn gū yuè。
相亲未拟情不禁,且须痛饮醉时别。xiāng qīn wèi nǐ qíng bù jìn,qiě xū tòng yǐn zuì shí bié。

胡文选葡萄为戴主事宝题

韩雍

贰师将军破西域,佳种传来满中国。èr shī jiāng jūn pò xī yù,jiā zhǒng chuán lái mǎn zhōng guó。
上林苑里栽更多,铨曹遗老曾亲食。shàng lín yuàn lǐ zāi gèng duō,quán cáo yí lǎo céng qīn shí。
爱兹品味珍且长,朝回墨洒云烟香。ài zī pǐn wèi zhēn qiě zhǎng,cháo huí mò sǎ yún yān xiāng。
盘柯蔓衍交密叶,结实磊落垂浓光。pán kē màn yǎn jiāo mì yè,jié shí lěi luò chuí nóng guāng。
恍如青油帐幕攒翠羽,又如黑水晶珠贯金缕。huǎng rú qīng yóu zhàng mù zǎn cuì yǔ,yòu rú hēi shuǐ jīng zhū guàn jīn lǚ。
清宵凝露坠龙须,白昼腾霜笼马乳。qīng xiāo níng lù zhuì lóng xū,bái zhòu téng shuāng lóng mǎ rǔ。
戴君得之拱璧同,求题愧我非诗翁。dài jūn dé zhī gǒng bì tóng,qiú tí kuì wǒ fēi shī wēng。
解酲不羡魏文帝,奉母空怀陈侍中。jiě chéng bù xiàn wèi wén dì,fèng mǔ kōng huái chén shì zhōng。