古诗词

成化七年秋八月自梧州出巡至平乐历诸险滩悯舟子劳甚感叹有作手书于郡学示知音者

韩雍

楼船发苍梧,江水何汤汤。lóu chuán fā cāng wú,jiāng shuǐ hé tāng tāng。
清湾不时转,石滩险非常。qīng wān bù shí zhuǎn,shí tān xiǎn fēi cháng。
显伏罗虎兕,参错森剑铓。xiǎn fú luó hǔ sì,cān cuò sēn jiàn máng。
砰轰地出雷,沸腾釜扬汤。pēng hōng dì chū léi,fèi téng fǔ yáng tāng。
夹岸山壁立,涧谷缘其傍。jiā àn shān bì lì,jiàn gǔ yuán qí bàng。
深陡力难为,无路兼无梁。shēn dǒu lì nán wèi,wú lù jiān wú liáng。
引缆既弗能,操桨亦有妨。yǐn lǎn jì fú néng,cāo jiǎng yì yǒu fáng。
篙师极力进,群叫如发狂。gāo shī jí lì jìn,qún jiào rú fā kuáng。
道甫逾半千,滩数百十长。dào fǔ yú bàn qiān,tān shù bǎi shí zhǎng。
继旬始能达,疲惫已莫当。jì xún shǐ néng dá,pí bèi yǐ mò dāng。
雇直仅足食,曷有赢馀粮。gù zhí jǐn zú shí,hé yǒu yíng yú liáng。
所幸得无虞,劳损不自伤。suǒ xìng dé wú yú,láo sǔn bù zì shāng。
长江有巨贾,连舟竖危樯。zhǎng jiāng yǒu jù jiǎ,lián zhōu shù wēi qiáng。
开帆趁好风,破浪飞汪洋。kāi fān chèn hǎo fēng,pò làng fēi wāng yáng。
无烦役心力,倏至千里疆。wú fán yì xīn lì,shū zhì qiān lǐ jiāng。
得售重利还,里闾夸富强。dé shòu zhòng lì hái,lǐ lǘ kuā fù qiáng。
一时或不戒,倾摧见灾殃。yī shí huò bù jiè,qīng cuī jiàn zāi yāng。
乃知覆载间,人事诚眇茫。nǎi zhī fù zài jiān,rén shì chéng miǎo máng。
淹速虽靡同,夷险未易量。yān sù suī mí tóng,yí xiǎn wèi yì liàng。
因之发警悟,省已益不遑。yīn zhī fā jǐng wù,shěng yǐ yì bù huáng。
尽瘁固所甘,幸致非所望。jǐn cuì gù suǒ gān,xìng zhì fēi suǒ wàng。
循理听自然,终始永弗忘。xún lǐ tīng zì rán,zhōng shǐ yǒng fú wàng。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

次韵酬沈陶庵四绝

韩雍

十亩家园万顷田,稻粱蔬果四时全。shí mǔ jiā yuán wàn qǐng tián,dào liáng shū guǒ sì shí quán。
有时放棹濯缨去,水满平湖月满天。yǒu shí fàng zhào zhuó yīng qù,shuǐ mǎn píng hú yuè mǎn tiān。

寿傅泽民医师

韩雍

箫鼓声中劝酒频,南邻仙老庆初辰。xiāo gǔ shēng zhōng quàn jiǔ pín,nán lín xiān lǎo qìng chū chén。
知君自有长生术,不用诗人祝大椿。zhī jūn zì yǒu zhǎng shēng shù,bù yòng shī rén zhù dà chūn。

寿傅泽民医师

韩雍

颜如丹渥鬓如霜,真得仙家却老方。yán rú dān wò bìn rú shuāng,zhēn dé xiān jiā què lǎo fāng。
昨夜东林有星宿,弧南一点倍光芒。zuó yè dōng lín yǒu xīng sù,hú nán yī diǎn bèi guāng máng。

东园偶成

韩雍

三十年来立要津,虚名惹得世人嗔。sān shí nián lái lì yào jīn,xū míng rě dé shì rén chēn。
独惭知遇恩难报,夜夜东林望北辰。dú cán zhī yù ēn nán bào,yè yè dōng lín wàng běi chén。

东园偶成

韩雍

百粤兵收鬓已斑,逢人那敢说平蛮。bǎi yuè bīng shōu bìn yǐ bān,féng rén nà gǎn shuō píng mán。
非才只可填丘壑,何日天边得放还。fēi cái zhǐ kě tián qiū hè,hé rì tiān biān dé fàng hái。

东园偶成

韩雍

少年平步上青天,踪迹希奇每自嫌。shǎo nián píng bù shàng qīng tiān,zōng jì xī qí měi zì xián。
今喜衰迟将退步,静思物理始怡然。jīn xǐ shuāi chí jiāng tuì bù,jìng sī wù lǐ shǐ yí rán。

东园偶成

韩雍

人生至愿我皆全,况复相将半百年。rén shēng zhì yuàn wǒ jiē quán,kuàng fù xiāng jiāng bàn bǎi nián。
多少同侪不如意,令人念念感苍天。duō shǎo tóng chái bù rú yì,lìng rén niàn niàn gǎn cāng tiān。

东园偶成

韩雍

东林散步宦情微,懒与时人较是非。dōng lín sàn bù huàn qíng wēi,lǎn yǔ shí rén jiào shì fēi。
好鸟飞来又飞去,相应疑我未忘机。hǎo niǎo fēi lái yòu fēi qù,xiāng yīng yí wǒ wèi wàng jī。

谒芳洲陈先生墓

韩雍

玉华山下石苍苍,感德门生奠一觞。yù huá shān xià shí cāng cāng,gǎn dé mén shēng diàn yī shāng。
邱垄虽荒清节在,回头却笑李南阳。qiū lǒng suī huāng qīng jié zài,huí tóu què xiào lǐ nán yáng。

谒芳洲陈先生墓

韩雍

南阳何幸得全归,翻使芳洲卒布衣。nán yáng hé xìng dé quán guī,fān shǐ fāng zhōu zú bù yī。
昭报从来有迟速,漫将成败论天机。zhāo bào cóng lái yǒu chí sù,màn jiāng chéng bài lùn tiān jī。

过梅关

韩雍

红梅关上度双旌,天意分明特放晴。hóng méi guān shàng dù shuāng jīng,tiān yì fēn míng tè fàng qíng。
山鸟飞翔心亦喜,好音不住向人鸣。shān niǎo fēi xiáng xīn yì xǐ,hǎo yīn bù zhù xiàng rén míng。

过梅关

韩雍

去年二月出梅关,今岁承恩又复还。qù nián èr yuè chū méi guān,jīn suì chéng ēn yòu fù hái。
碌碌尘途三十载,不知何日遂投闲。lù lù chén tú sān shí zài,bù zhī hé rì suì tóu xián。

答王大理

韩雍

孤臣久客瘴江边,惟是相知肯见怜。gū chén jiǔ kè zhàng jiāng biān,wéi shì xiāng zhī kěn jiàn lián。
更有多情王大理,时时遥寄锦云篇。gèng yǒu duō qíng wáng dà lǐ,shí shí yáo jì jǐn yún piān。

答王大理

韩雍

云路同游三十春,晚年更觉故情亲。yún lù tóng yóu sān shí chūn,wǎn nián gèng jué gù qíng qīn。
海天万里频垂念,道义分明似古人。hǎi tiān wàn lǐ pín chuí niàn,dào yì fēn míng shì gǔ rén。

南昌彭节自为书生至驿官从予抚西江平南蛮效劳簿书有年矣嘉其勤慎尝两荐之天官徇例待其赴部始为擢用兹辞予往焉恐其堕厥志与诗勉之

韩雍

勤劳幕下几经秋,又卷行装上帝州。qín láo mù xià jǐ jīng qiū,yòu juǎn xíng zhuāng shàng dì zhōu。
荐尔未成真有命,逢人莫叹久淹留。jiàn ěr wèi chéng zhēn yǒu mìng,féng rén mò tàn jiǔ yān liú。