古诗词

成化七年秋八月自梧州出巡至平乐历诸险滩悯舟子劳甚感叹有作手书于郡学示知音者

韩雍

楼船发苍梧,江水何汤汤。lóu chuán fā cāng wú,jiāng shuǐ hé tāng tāng。
清湾不时转,石滩险非常。qīng wān bù shí zhuǎn,shí tān xiǎn fēi cháng。
显伏罗虎兕,参错森剑铓。xiǎn fú luó hǔ sì,cān cuò sēn jiàn máng。
砰轰地出雷,沸腾釜扬汤。pēng hōng dì chū léi,fèi téng fǔ yáng tāng。
夹岸山壁立,涧谷缘其傍。jiā àn shān bì lì,jiàn gǔ yuán qí bàng。
深陡力难为,无路兼无梁。shēn dǒu lì nán wèi,wú lù jiān wú liáng。
引缆既弗能,操桨亦有妨。yǐn lǎn jì fú néng,cāo jiǎng yì yǒu fáng。
篙师极力进,群叫如发狂。gāo shī jí lì jìn,qún jiào rú fā kuáng。
道甫逾半千,滩数百十长。dào fǔ yú bàn qiān,tān shù bǎi shí zhǎng。
继旬始能达,疲惫已莫当。jì xún shǐ néng dá,pí bèi yǐ mò dāng。
雇直仅足食,曷有赢馀粮。gù zhí jǐn zú shí,hé yǒu yíng yú liáng。
所幸得无虞,劳损不自伤。suǒ xìng dé wú yú,láo sǔn bù zì shāng。
长江有巨贾,连舟竖危樯。zhǎng jiāng yǒu jù jiǎ,lián zhōu shù wēi qiáng。
开帆趁好风,破浪飞汪洋。kāi fān chèn hǎo fēng,pò làng fēi wāng yáng。
无烦役心力,倏至千里疆。wú fán yì xīn lì,shū zhì qiān lǐ jiāng。
得售重利还,里闾夸富强。dé shòu zhòng lì hái,lǐ lǘ kuā fù qiáng。
一时或不戒,倾摧见灾殃。yī shí huò bù jiè,qīng cuī jiàn zāi yāng。
乃知覆载间,人事诚眇茫。nǎi zhī fù zài jiān,rén shì chéng miǎo máng。
淹速虽靡同,夷险未易量。yān sù suī mí tóng,yí xiǎn wèi yì liàng。
因之发警悟,省已益不遑。yīn zhī fā jǐng wù,shěng yǐ yì bù huáng。
尽瘁固所甘,幸致非所望。jǐn cuì gù suǒ gān,xìng zhì fēi suǒ wàng。
循理听自然,终始永弗忘。xún lǐ tīng zì rán,zhōng shǐ yǒng fú wàng。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

次韵寄乡人陆务轩

韩雍

不随令尹赋归来,独向烟波筑钓台。bù suí lìng yǐn fù guī lái,dú xiàng yān bō zhù diào tái。
乔木故家推世德,明珠沧海叹遗才。qiáo mù gù jiā tuī shì dé,míng zhū cāng hǎi tàn yí cái。
鲈鱼正美陪张翰,彩服初成学老莱。lú yú zhèng měi péi zhāng hàn,cǎi fú chū chéng xué lǎo lái。
却愧宦途空窃禄,未能甘雨洗黄埃。què kuì huàn tú kōng qiè lù,wèi néng gān yǔ xǐ huáng āi。

西江第一楼诗

韩雍

江上新成第一楼,楼中胜概冠南州。jiāng shàng xīn chéng dì yī lóu,lóu zhōng shèng gài guān nán zhōu。
图分太极乾坤定,水接扶桑日月浮。tú fēn tài jí qián kūn dìng,shuǐ jiē fú sāng rì yuè fú。
歌舞萧条千古叹,经纶虚薄半生忧。gē wǔ xiāo tiáo qiān gǔ tàn,jīng lún xū báo bàn shēng yōu。
登临却益君亲念,欲报深恩未肯休。dēng lín què yì jūn qīn niàn,yù bào shēn ēn wèi kěn xiū。

西江第一楼诗

韩雍

江南佳丽满楼台,一度登临一快哉。jiāng nán jiā lì mǎn lóu tái,yī dù dēng lín yī kuài zāi。
云母屏开凉雨过,水晶帘动暖风来。yún mǔ píng kāi liáng yǔ guò,shuǐ jīng lián dòng nuǎn fēng lái。
弦歌广被明时化,文献多生济世才。xián gē guǎng bèi míng shí huà,wén xiàn duō shēng jì shì cái。
惟我致身霄汉上,廌袍端不惹尘埃。wéi wǒ zhì shēn xiāo hàn shàng,zhì páo duān bù rě chén āi。

西江第一楼诗

韩雍

重屋临江此日登,风光满眼感怀增。zhòng wū lín jiāng cǐ rì dēng,fēng guāng mǎn yǎn gǎn huái zēng。
好山一带同今古,胜地千年几废兴。hǎo shān yī dài tóng jīn gǔ,shèng dì qiān nián jǐ fèi xīng。
已乏文章追吏部,且无德化继中丞。yǐ fá wén zhāng zhuī lì bù,qiě wú dé huà jì zhōng chéng。
凭高恨不生双翼,飞傍红云捧日升。píng gāo hèn bù shēng shuāng yì,fēi bàng hóng yún pěng rì shēng。

西江第一楼诗

韩雍

山形西峙水流东,高架危楼映碧空。shān xíng xī zhì shuǐ liú dōng,gāo jià wēi lóu yìng bì kōng。
双燕舞穿珠箔雨,群鸥飞散锦帆风。shuāng yàn wǔ chuān zhū bó yǔ,qún ōu fēi sàn jǐn fān fēng。
朝廷有道三才顺,海宇无尘一望通。cháo tíng yǒu dào sān cái shùn,hǎi yǔ wú chén yī wàng tōng。
莫倚清秋玩明月,错教人讶广寒宫。mò yǐ qīng qiū wán míng yuè,cuò jiào rén yà guǎng hán gōng。

西江第一楼诗

韩雍

袖拂云霞览下方,地灵人杰异他乡。xiù fú yún xiá lǎn xià fāng,dì líng rén jié yì tā xiāng。
剑江迹化龙光迥,铁柱功成蜃气荒。jiàn jiāng jì huà lóng guāng jiǒng,tiě zhù gōng chéng shèn qì huāng。
高节千年扶世教,精忠万古正天常。gāo jié qiān nián fú shì jiào,jīng zhōng wàn gǔ zhèng tiān cháng。
楼中怀感休长叹,为我吹箫引凤凰。lóu zhōng huái gǎn xiū zhǎng tàn,wèi wǒ chuī xiāo yǐn fèng huáng。

西江第一楼诗

韩雍

层檐矗矗枕沧波,势入空青欲荡摩。céng yán chù chù zhěn cāng bō,shì rù kōng qīng yù dàng mó。
赞化却堪旋斗柄,洗兵还可挽银河。zàn huà què kān xuán dòu bǐng,xǐ bīng hái kě wǎn yín hé。
山形薄暮双螺出,野气经春万马过。shān xíng báo mù shuāng luó chū,yě qì jīng chūn wàn mǎ guò。
王事关心归未得,倚阑东望白云多。wáng shì guān xīn guī wèi dé,yǐ lán dōng wàng bái yún duō。

西江第一楼诗

韩雍

杰构初成绝点氛,佳名新扁重高文。jié gòu chū chéng jué diǎn fēn,jiā míng xīn biǎn zhòng gāo wén。
风窗月槛凌千尺,水色山光占十分。fēng chuāng yuè kǎn líng qiān chǐ,shuǐ sè shān guāng zhàn shí fēn。
京口不须夸望海,吴门何用数齐云。jīng kǒu bù xū kuā wàng hǎi,wú mén hé yòng shù qí yún。
太平无事群生乐,得遂清游感圣君。tài píng wú shì qún shēng lè,dé suì qīng yóu gǎn shèng jūn。

西江第一楼诗

韩雍

缥缈江楼十二阑,常无溽暑有清寒。piāo miǎo jiāng lóu shí èr lán,cháng wú rù shǔ yǒu qīng hán。
闲来独伴水云坐,长啸一声天地宽。xián lái dú bàn shuǐ yún zuò,zhǎng xiào yī shēng tiān dì kuān。
庐岳烟开明返照,宫亭风静息狂澜。lú yuè yān kāi míng fǎn zhào,gōng tíng fēng jìng xī kuáng lán。
非才却系苍生望,且莫留连尽日欢。fēi cái què xì cāng shēng wàng,qiě mò liú lián jǐn rì huān。

西江第一楼诗

韩雍

独倚层楼玩物华,十三侯郡信无加。dú yǐ céng lóu wán wù huá,shí sān hóu jùn xìn wú jiā。
海天空阔吟怀壮,吴楚微茫望眼赊。hǎi tiān kōng kuò yín huái zhuàng,wú chǔ wēi máng wàng yǎn shē。
下饮双虹垂远浦,高飞百雉起平沙。xià yǐn shuāng hóng chuí yuǎn pǔ,gāo fēi bǎi zhì qǐ píng shā。
频来莫道荒游乐,一点丹心在帝家。pín lái mò dào huāng yóu lè,yī diǎn dān xīn zài dì jiā。

西江第一楼诗

韩雍

飞楼雄冠大江西,公暇娱情此一跻。fēi lóu xióng guān dà jiāng xī,gōng xiá yú qíng cǐ yī jī。
随水落花红滚滚,连天芳草碧萋萋。suí shuǐ luò huā hóng gǔn gǔn,lián tiān fāng cǎo bì qī qī。
光生旸谷三山近,气散炎荒五岭低。guāng shēng yáng gǔ sān shān jìn,qì sàn yán huāng wǔ lǐng dī。
兴发诗成豪未尽,更挥铁柱倚云题。xīng fā shī chéng háo wèi jǐn,gèng huī tiě zhù yǐ yún tí。

次韵寄乡人严友兰

韩雍

不羡侯门势绝伦,草堂住近绿杨津。bù xiàn hóu mén shì jué lún,cǎo táng zhù jìn lǜ yáng jīn。
气充牛斗三千丈,身卧烟霞五十春。qì chōng niú dòu sān qiān zhàng,shēn wò yān xiá wǔ shí chūn。
酒肆风流豪李白,诗坛光价美苏卿。jiǔ sì fēng liú háo lǐ bái,shī tán guāng jià měi sū qīng。
却惭浅薄浑无补,空有丹心恋紫宸。què cán qiǎn báo hún wú bǔ,kōng yǒu dān xīn liàn zǐ chén。

题徐高士祠诗

韩雍

一束生刍吊古人,荒凉陈迹竟谁伦。yī shù shēng chú diào gǔ rén,huāng liáng chén jì jìng shuí lún。
南州堂上空悬榻,北岳山中总滥巾。nán zhōu táng shàng kōng xuán tà,běi yuè shān zhōng zǒng làn jīn。
传列逸民风世教,坊题高士式儒绅。chuán liè yì mín fēng shì jiào,fāng tí gāo shì shì rú shēn。
夜来间向东湖望,几许清光接富春。yè lái jiān xiàng dōng hú wàng,jǐ xǔ qīng guāng jiē fù chūn。

题徐高士祠诗

韩雍

青云梦里谢夔皋,懒受玄纁制锦袍。qīng yún mèng lǐ xiè kuí gāo,lǎn shòu xuán xūn zhì jǐn páo。
贫贱不荒三径业,轻肥应薄五陵豪。pín jiàn bù huāng sān jìng yè,qīng féi yīng báo wǔ líng háo。
江湖寂寞流风远,光岳晶荧间气高。jiāng hú jì mò liú fēng yuǎn,guāng yuè jīng yíng jiān qì gāo。
过客纷纷吊遗迹,谁轻名利等鸿毛。guò kè fēn fēn diào yí jì,shuí qīng míng lì děng hóng máo。

题徐高士祠诗

韩雍

市隐何曾去买山,草堂元在水云间。shì yǐn hé céng qù mǎi shān,cǎo táng yuán zài shuǐ yún jiān。
绝怜巢父能相让,翻笑林宗不自闲。jué lián cháo fù néng xiāng ràng,fān xiào lín zōng bù zì xián。
泰华高名藏玉检,斗牛精气接银湾。tài huá gāo míng cáng yù jiǎn,dòu niú jīng qì jiē yín wān。
我来吊古裴回久,带得清风满袖还。wǒ lái diào gǔ péi huí jiǔ,dài dé qīng fēng mǎn xiù hái。