古诗词

天顺已夘端午节赐游后山观走解有作

韩雍

六龙飞天天下睹,皇度神威谁敢侮。liù lóng fēi tiān tiān xià dǔ,huáng dù shén wēi shuí gǎn wǔ。
太平时节不忘危,每值良辰犹讲武。tài píng shí jié bù wàng wēi,měi zhí liáng chén yóu jiǎng wǔ。
五月五日时雨晴,彩云缥缈祥风轻。wǔ yuè wǔ rì shí yǔ qíng,cǎi yún piāo miǎo xiáng fēng qīng。
万岁山前辟驰道,千骑万骑皆长鸣。wàn suì shān qián pì chí dào,qiān qí wàn qí jiē zhǎng míng。
翠华南来此中驻,诏许元臣同侍卫。cuì huá nán lái cǐ zhōng zhù,zhào xǔ yuán chén tóng shì wèi。
嵩呼拜罢玉笋齐,马上武夫争献艺。sōng hū bài bà yù sǔn qí,mǎ shàng wǔ fū zhēng xiàn yì。
双双立在雕鞍行,马驰人似康庄平。shuāng shuāng lì zài diāo ān xíng,mǎ chí rén shì kāng zhuāng píng。
背旗手戟影不侧,肩水顶火盆无倾。bèi qí shǒu jǐ yǐng bù cè,jiān shuǐ dǐng huǒ pén wú qīng。
画角齐吹金鼓震,发喊声停出奇阵。huà jiǎo qí chuī jīn gǔ zhèn,fā hǎn shēng tíng chū qí zhèn。
飞鎗烟过如电惊,流炮星驰若雷迅。fēi qiāng yān guò rú diàn jīng,liú pào xīng chí ruò léi xùn。
一人骗跃三马过,两人扶抱一马驮。yī rén piàn yuè sān mǎ guò,liǎng rén fú bào yī mǎ tuó。
马中一老傍四少,钟南进士降群魔。mǎ zhōng yī lǎo bàng sì shǎo,zhōng nán jìn shì jiàng qún mó。
双驰上下如相翮,相参换马如相厄。shuāng chí shàng xià rú xiāng hé,xiāng cān huàn mǎ rú xiāng è。
倏然抰取一人过,诸葛武侯擒孟获。shū rán yāng qǔ yī rén guò,zhū gé wǔ hóu qín mèng huò。
倒身腹底穿周遭,老蛟卷树翻洪涛。dào shēn fù dǐ chuān zhōu zāo,lǎo jiāo juǎn shù fān hóng tāo。
折腰斜从项下过,下岩猛虎声咆哮。zhé yāo xié cóng xiàng xià guò,xià yán měng hǔ shēng páo xiāo。
有时藏身在金镫,有时控驰若骖乘。yǒu shí cáng shēn zài jīn dèng,yǒu shí kòng chí ruò cān chéng。
有时倒立双足擎,有时偃仰四肢定。yǒu shí dào lì shuāng zú qíng,yǒu shí yǎn yǎng sì zhī dìng。
群马出猎争腾骧,马驮狮豹皆人妆。qún mǎ chū liè zhēng téng xiāng,mǎ tuó shī bào jiē rén zhuāng。
饥鹰一掣堕雕鹗,良犬才纵空豺狼。jī yīng yī chè duò diāo è,liáng quǎn cái zòng kōng chái láng。
轻便巧捷纷纭去,险状难名亦难记。qīng biàn qiǎo jié fēn yún qù,xiǎn zhuàng nán míng yì nán jì。
军中用此出前锋,斩将搴旗孰能御。jūn zhōng yòng cǐ chū qián fēng,zhǎn jiāng qiān qí shú néng yù。
平生肉眼未得观,观此盛事人人欢。píng shēng ròu yǎn wèi dé guān,guān cǐ shèng shì rén rén huān。
总夸一时扈从乐,更美千载遭逢难。zǒng kuā yī shí hù cóng lè,gèng měi qiān zài zāo féng nán。
侍臣拜谢天颜喜,大官赐燕闻天语。shì chén bài xiè tiān yán xǐ,dà guān cì yàn wén tiān yǔ。
御炉香袅箫韶喧,龙驭徐行仙仗起。yù lú xiāng niǎo xiāo sháo xuān,lóng yù xú xíng xiān zhàng qǐ。
侍臣步入文华南,高筵广席陈肥甘。shì chén bù rù wén huá nán,gāo yán guǎng xí chén féi gān。
黄封御酒味香冽,中官谕劝皆沈酣。huáng fēng yù jiǔ wèi xiāng liè,zhōng guān yù quàn jiē shěn hān。
君臣同游皇祖诰,与民偕乐圣王道。jūn chén tóng yóu huáng zǔ gào,yǔ mín xié lè shèng wáng dào。
我皇祖述且宪章,恩德如天孰能报。wǒ huáng zǔ shù qiě xiàn zhāng,ēn dé rú tiān shú néng bào。
小臣有幸逢明时,寸心感激深怀思。xiǎo chén yǒu xìng féng míng shí,cùn xīn gǎn jī shēn huái sī。
谫才不作长杨赋,微诚欲献卷阿诗。jiǎn cái bù zuò zhǎng yáng fù,wēi chéng yù xiàn juǎn ā shī。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

庚辰十一月五日喜雪有作录呈同寅林公

韩雍

冻云初合晓阴阴,和气融成瑞雪深。dòng yún chū hé xiǎo yīn yīn,hé qì róng chéng ruì xuě shēn。
寒压宫墙分玉垒,轻沾台树作琼林。hán yā gōng qiáng fēn yù lěi,qīng zhān tái shù zuò qióng lín。
燮调岂但元臣力,感召真由圣主心。xiè diào qǐ dàn yuán chén lì,gǎn zhào zhēn yóu shèng zhǔ xīn。
预喜明年兆丰稔,有渰三诵引清吟。yù xǐ míng nián zhào fēng rěn,yǒu yǎn sān sòng yǐn qīng yín。

挽崔亚卿父

韩雍

孝廉为行义为方,衍庆生贤入庙廊。xiào lián wèi xíng yì wèi fāng,yǎn qìng shēng xián rù miào láng。
天上锡封恩愈厚,玄中观化梦何长。tiān shàng xī fēng ēn yù hòu,xuán zhōng guān huà mèng hé zhǎng。
武陵溪杳迷尘世,少室山空闭草堂。wǔ líng xī yǎo mí chén shì,shǎo shì shān kōng bì cǎo táng。
数尺高坟三酹酒,千年宠渥有馀光。shù chǐ gāo fén sān lèi jiǔ,qiān nián chǒng wò yǒu yú guāng。

送常熟章主事律归省

韩雍

一门荣显世称良,拜宠宁亲更有光。yī mén róng xiǎn shì chēng liáng,bài chǒng níng qīn gèng yǒu guāng。
海上卧龙犹未起,天边鸣凤忽来翔。hǎi shàng wò lóng yóu wèi qǐ,tiān biān míng fèng hū lái xiáng。
花迎宫锦秋容好,人醉黄封暮景长。huā yíng gōng jǐn qiū róng hǎo,rén zuì huáng fēng mù jǐng zhǎng。
我亦怀归归莫遂,不堪回首白云乡。wǒ yì huái guī guī mò suì,bù kān huí shǒu bái yún xiāng。

挽内阁吕逢原学士

韩雍

赞化调元未尽才,哭亲声里动悲哀。zàn huà diào yuán wèi jǐn cái,kū qīn shēng lǐ dòng bēi āi。
九重深悼宣公逝,四海空期圣相来。jiǔ zhòng shēn dào xuān gōng shì,sì hǎi kōng qī shèng xiāng lái。
华国有文藏玉署,捧天无梦起芸台。huá guó yǒu wén cáng yù shǔ,pěng tiān wú mèng qǐ yún tái。
不堪泪眼频南望,几见红云掩上台。bù kān lèi yǎn pín nán wàng,jǐ jiàn hóng yún yǎn shàng tái。

挽大理王卿仲宏

韩雍

风节如君世所难,功名未竟忽凋残。fēng jié rú jūn shì suǒ nán,gōng míng wèi jìng hū diāo cán。
徒闻清议推杨震,不遂苍生望谢安。tú wén qīng yì tuī yáng zhèn,bù suì cāng shēng wàng xiè ān。
棘署鸟呼人已远,玉壶冰尽月空寒。jí shǔ niǎo hū rén yǐ yuǎn,yù hú bīng jǐn yuè kōng hán。
怜才独我相知久,一睹遗容泪一弹。lián cái dú wǒ xiāng zhī jiǔ,yī dǔ yí róng lèi yī dàn。

天顺癸未夏大司空南宫白公省堂之后以盆池植莲数本六月中旬有花亭亭出水间世传植莲须谷雨前过此而植则无花惟此莲五月才植今已相次盛发而初发一朵尤高洁可爱异于常品他公馆寓第虽先谷雨而植者犹未有花是诚司空公之贤超越群辈故造物者先时发此以彰美之况公以忠清刚正简在圣衷年逾强仕已峻擢柄用若此异时进台衡掌钧轴展大谋猷建大勋业以俪美古之大贤君子不卜可知是又必宰造化者预以此而示兆也前监察御史孟端之子公乘暇具酒肴延太子少保大司马马公亚卿薛公王公霍公同赏雍沗年末亦获滥预用赋七言近体诗二章纪一时之盛且留为他日之美谈

韩雍

中台台下石池莲,偏得纯阳气脉先。zhōng tái tái xià shí chí lián,piān dé chún yáng qì mài xiān。
开出好花香十里,留为清赏集群贤。kāi chū hǎo huā xiāng shí lǐ,liú wèi qīng shǎng jí qún xián。
风摇翠盖斜擎露,水护红幢细引泉。fēng yáo cuì gài xié qíng lù,shuǐ hù hóng chuáng xì yǐn quán。
宾主相忘看不厌,酬杯犹儗碧筒传。bīn zhǔ xiāng wàng kàn bù yàn,chóu bēi yóu nǐ bì tǒng chuán。

天顺癸未夏大司空南宫白公省堂之后以盆池植莲数本六月中旬有花亭亭出水间世传植莲须谷雨前过此而植则无花惟此莲五月才植今已相次盛发而初发一朵尤高洁可爱异于常品他公馆寓第虽先谷雨而植者犹未有花是诚司空公之贤超越群辈故造物者先时发此以彰美之况公以忠清刚正简在圣衷年逾强仕已峻擢柄用若此异时进台衡掌钧轴展大谋猷建大勋业以俪美古之大贤君子不卜可知是又必宰造化者预以此而示兆也前监察御史孟端之子公乘暇具酒肴延太子少保大司马马公亚卿薛公王公霍公同赏雍沗年末亦获滥预用赋七言近体诗二章纪一时之盛且留为他日之美谈

韩雍

把酒临池共赏莲,主宾尽美更谁先。bǎ jiǔ lín chí gòng shǎng lián,zhǔ bīn jǐn měi gèng shuí xiān。
东朝少保人中杰,南省司空天下贤。dōng cháo shǎo bǎo rén zhōng jié,nán shěng sī kōng tiān xià xián。
十丈漫劳夸玉井,双头不用数天泉。shí zhàng màn láo kuā yù jǐng,shuāng tóu bù yòng shù tiān quán。
何如此会真难得,应与濂溪迹并传。hé rú cǐ huì zhēn nán dé,yīng yǔ lián xī jì bìng chuán。

隆恩堂为魏中书题

韩雍

衍庆垂休荷宠褒,孝思端可答劬劳。yǎn qìng chuí xiū hé chǒng bāo,xiào sī duān kě dá qú láo。
旋除宿草焚黄纸,重写遗容换锦袍。xuán chú sù cǎo fén huáng zhǐ,zhòng xiě yí róng huàn jǐn páo。
帝德有光天地大,贤名无玷日星高。dì dé yǒu guāng tiān dì dà,xián míng wú diàn rì xīng gāo。
华堂从此乡人羡,应睹朝阳彩凤毛。huá táng cóng cǐ xiāng rén xiàn,yīng dǔ cháo yáng cǎi fèng máo。

送王评事还乡展墓乃翁尚书公先以王事殁于边

韩雍

久承勋荫列清班,终慕情深诏许还。jiǔ chéng xūn yīn liè qīng bān,zhōng mù qíng shēn zhào xǔ hái。
寒雁伴人投故国,西风吹泪落空山。hán yàn bàn rén tóu gù guó,xī fēng chuī lèi luò kōng shān。
椒浆难起忠臣梦,霜露应雕孝子颜。jiāo jiāng nán qǐ zhōng chén mèng,shuāng lù yīng diāo xiào zi yán。
得遂哀衷谢明主,早来图报济时艰。dé suì āi zhōng xiè míng zhǔ,zǎo lái tú bào jì shí jiān。

挽刘宗文

韩雍

处士星沉山月高,江湖处处哭诗豪。chù shì xīng chén shān yuè gāo,jiāng hú chù chù kū shī háo。
义声曾济乡人患,命服亲承圣主褒。yì shēng céng jì xiāng rén huàn,mìng fú qīn chéng shèng zhǔ bāo。
晚翠亭荒松自偃,漕溪原冷鸟空号。wǎn cuì tíng huāng sōng zì yǎn,cáo xī yuán lěng niǎo kōng hào。
斯文从此成长恨,懒对西风读楚骚。sī wén cóng cǐ chéng zhǎng hèn,lǎn duì xī fēng dú chǔ sāo。

寿荣诗沈希仁为徐观求

韩雍

并享遐龄并受封,佳辰常集寿筵中。bìng xiǎng xiá líng bìng shòu fēng,jiā chén cháng jí shòu yán zhōng。
共夸秀气钟贤子,齐着绯袍作醉翁。gòng kuā xiù qì zhōng xián zi,qí zhe fēi páo zuò zuì wēng。
蔗境光阴应自喜,华亭风月许谁同。zhè jìng guāng yīn yīng zì xǐ,huá tíng fēng yuè xǔ shuí tóng。
千年盛事君恩重,好语诸郎早效忠。qiān nián shèng shì jūn ēn zhòng,hǎo yǔ zhū láng zǎo xiào zhōng。

送刘节落第还吉水状元文介公之子

韩雍

一经已喜捷京闱,暂屈南宫志未灰。yī jīng yǐ xǐ jié jīng wéi,zàn qū nán gōng zhì wèi huī。
不学孟郊空堕泪,应知苏轼甚怜才。bù xué mèng jiāo kōng duò lèi,yīng zhī sū shì shén lián cái。
朝廷正尔崇科目,家世从来作大魁。cháo tíng zhèng ěr chóng kē mù,jiā shì cóng lái zuò dà kuí。
好向芸窗加百倍,他年洗耳听春雷。hǎo xiàng yún chuāng jiā bǎi bèi,tā nián xǐ ěr tīng chūn léi。

天顺庚辰十一月十八日承巡抚大同宣府之命闰月七日陛辞蒙恩赐敕赐酒饭既退朝蒙召至文华殿天颜咫尺褒谕再四复蒙赐谕中官赐酒饭赐宝钞三千贯皆前此所无归而戒行赋此书感且以言志

韩雍

浅薄深惭禄久叨,忽承嘉命敢辞劳。qiǎn báo shēn cán lù jiǔ dāo,hū chéng jiā mìng gǎn cí láo。
玺书付托兼强镇,天语丁宁特宠褒。xǐ shū fù tuō jiān qiáng zhèn,tiān yǔ dīng níng tè chǒng bāo。
宴赏频烦真异数,风云庆会幸相遭。yàn shǎng pín fán zhēn yì shù,fēng yún qìng huì xìng xiāng zāo。
感恩欲问何由报,誓使豺狼远遁逃。gǎn ēn yù wèn hé yóu bào,shì shǐ chái láng yuǎn dùn táo。

谢刘廷振员外刻图书

韩雍

谁镌玄璧巧成章,工部才优笔力苍。shuí juān xuán bì qiǎo chéng zhāng,gōng bù cái yōu bǐ lì cāng。
鼎足钗头无玷缺,垂金屈玉有辉光。dǐng zú chāi tóu wú diàn quē,chuí jīn qū yù yǒu huī guāng。
应时文字凭私记,遗后诗书赖永藏。yīng shí wén zì píng sī jì,yí hòu shī shū lài yǒng cáng。
感荷高情未能报,且烦毛颖一揄扬。gǎn hé gāo qíng wèi néng bào,qiě fán máo yǐng yī yú yáng。

谢刘廷振员外刻图书

韩雍

同着宫袍谒建章,怜君久滞鬓毛苍。tóng zhe gōng páo yè jiàn zhāng,lián jūn jiǔ zhì bìn máo cāng。
凤巢阿阁终呈瑞,玉蕴昆山已露光。fèng cháo ā gé zhōng chéng ruì,yù yùn kūn shān yǐ lù guāng。
当道岂能私用舍,老天先自定行藏。dāng dào qǐ néng sī yòng shě,lǎo tiān xiān zì dìng xíng cáng。
圣明早晚求恬退,高步岩扉重显扬。shèng míng zǎo wǎn qiú tián tuì,gāo bù yán fēi zhòng xiǎn yáng。