古诗词

天顺已夘端午节赐游后山观走解有作

韩雍

六龙飞天天下睹,皇度神威谁敢侮。liù lóng fēi tiān tiān xià dǔ,huáng dù shén wēi shuí gǎn wǔ。
太平时节不忘危,每值良辰犹讲武。tài píng shí jié bù wàng wēi,měi zhí liáng chén yóu jiǎng wǔ。
五月五日时雨晴,彩云缥缈祥风轻。wǔ yuè wǔ rì shí yǔ qíng,cǎi yún piāo miǎo xiáng fēng qīng。
万岁山前辟驰道,千骑万骑皆长鸣。wàn suì shān qián pì chí dào,qiān qí wàn qí jiē zhǎng míng。
翠华南来此中驻,诏许元臣同侍卫。cuì huá nán lái cǐ zhōng zhù,zhào xǔ yuán chén tóng shì wèi。
嵩呼拜罢玉笋齐,马上武夫争献艺。sōng hū bài bà yù sǔn qí,mǎ shàng wǔ fū zhēng xiàn yì。
双双立在雕鞍行,马驰人似康庄平。shuāng shuāng lì zài diāo ān xíng,mǎ chí rén shì kāng zhuāng píng。
背旗手戟影不侧,肩水顶火盆无倾。bèi qí shǒu jǐ yǐng bù cè,jiān shuǐ dǐng huǒ pén wú qīng。
画角齐吹金鼓震,发喊声停出奇阵。huà jiǎo qí chuī jīn gǔ zhèn,fā hǎn shēng tíng chū qí zhèn。
飞鎗烟过如电惊,流炮星驰若雷迅。fēi qiāng yān guò rú diàn jīng,liú pào xīng chí ruò léi xùn。
一人骗跃三马过,两人扶抱一马驮。yī rén piàn yuè sān mǎ guò,liǎng rén fú bào yī mǎ tuó。
马中一老傍四少,钟南进士降群魔。mǎ zhōng yī lǎo bàng sì shǎo,zhōng nán jìn shì jiàng qún mó。
双驰上下如相翮,相参换马如相厄。shuāng chí shàng xià rú xiāng hé,xiāng cān huàn mǎ rú xiāng è。
倏然抰取一人过,诸葛武侯擒孟获。shū rán yāng qǔ yī rén guò,zhū gé wǔ hóu qín mèng huò。
倒身腹底穿周遭,老蛟卷树翻洪涛。dào shēn fù dǐ chuān zhōu zāo,lǎo jiāo juǎn shù fān hóng tāo。
折腰斜从项下过,下岩猛虎声咆哮。zhé yāo xié cóng xiàng xià guò,xià yán měng hǔ shēng páo xiāo。
有时藏身在金镫,有时控驰若骖乘。yǒu shí cáng shēn zài jīn dèng,yǒu shí kòng chí ruò cān chéng。
有时倒立双足擎,有时偃仰四肢定。yǒu shí dào lì shuāng zú qíng,yǒu shí yǎn yǎng sì zhī dìng。
群马出猎争腾骧,马驮狮豹皆人妆。qún mǎ chū liè zhēng téng xiāng,mǎ tuó shī bào jiē rén zhuāng。
饥鹰一掣堕雕鹗,良犬才纵空豺狼。jī yīng yī chè duò diāo è,liáng quǎn cái zòng kōng chái láng。
轻便巧捷纷纭去,险状难名亦难记。qīng biàn qiǎo jié fēn yún qù,xiǎn zhuàng nán míng yì nán jì。
军中用此出前锋,斩将搴旗孰能御。jūn zhōng yòng cǐ chū qián fēng,zhǎn jiāng qiān qí shú néng yù。
平生肉眼未得观,观此盛事人人欢。píng shēng ròu yǎn wèi dé guān,guān cǐ shèng shì rén rén huān。
总夸一时扈从乐,更美千载遭逢难。zǒng kuā yī shí hù cóng lè,gèng měi qiān zài zāo féng nán。
侍臣拜谢天颜喜,大官赐燕闻天语。shì chén bài xiè tiān yán xǐ,dà guān cì yàn wén tiān yǔ。
御炉香袅箫韶喧,龙驭徐行仙仗起。yù lú xiāng niǎo xiāo sháo xuān,lóng yù xú xíng xiān zhàng qǐ。
侍臣步入文华南,高筵广席陈肥甘。shì chén bù rù wén huá nán,gāo yán guǎng xí chén féi gān。
黄封御酒味香冽,中官谕劝皆沈酣。huáng fēng yù jiǔ wèi xiāng liè,zhōng guān yù quàn jiē shěn hān。
君臣同游皇祖诰,与民偕乐圣王道。jūn chén tóng yóu huáng zǔ gào,yǔ mín xié lè shèng wáng dào。
我皇祖述且宪章,恩德如天孰能报。wǒ huáng zǔ shù qiě xiàn zhāng,ēn dé rú tiān shú néng bào。
小臣有幸逢明时,寸心感激深怀思。xiǎo chén yǒu xìng féng míng shí,cùn xīn gǎn jī shēn huái sī。
谫才不作长杨赋,微诚欲献卷阿诗。jiǎn cái bù zuò zhǎng yáng fù,wēi chéng yù xiàn juǎn ā shī。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

静里乾坤玩古今,一轮明月正天心。jìng lǐ qián kūn wán gǔ jīn,yī lún míng yuè zhèng tiān xīn。
光辉不但来云谷,四海苍生仰照临。guāng huī bù dàn lái yún gǔ,sì hǎi cāng shēng yǎng zhào lín。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

学得新书逼二王,挥毫常在墨池旁。xué dé xīn shū bī èr wáng,huī háo cháng zài mò chí páng。
西风客棹曾经过,吹出云烟满路香。xī fēng kè zhào céng jīng guò,chuī chū yún yān mǎn lù xiāng。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

千峰万壑六花晴,着屐扶筇尽日行。qiān fēng wàn hè liù huā qíng,zhe jī fú qióng jǐn rì xíng。
应似古人能放达,独将宇宙作佳城。yīng shì gǔ rén néng fàng dá,dú jiāng yǔ zhòu zuò jiā chéng。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

坐倚梅窗俗客稀,一编终日究精微。zuò yǐ méi chuāng sú kè xī,yī biān zhōng rì jiū jīng wēi。
吉凶消长何须问,已悟先天造化机。jí xiōng xiāo zhǎng hé xū wèn,yǐ wù xiān tiān zào huà jī。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

种得灵苗数十畦,暖风吹动绿云移。zhǒng dé líng miáo shù shí qí,nuǎn fēng chuī dòng lǜ yún yí。
频锄慎莫辞劳倦,凋瘵苍生久望医。pín chú shèn mò cí láo juàn,diāo zhài cāng shēng jiǔ wàng yī。

醉渔图为苏庠生惠荣题

韩雍

沧海钓鳌鳌未得,梦中心事肯忘机。cāng hǎi diào áo áo wèi dé,mèng zhōng xīn shì kěn wàng jī。
终持万丈丝纶去,直上虞廷补衮衣。zhōng chí wàn zhàng sī lún qù,zhí shàng yú tíng bǔ gǔn yī。

寄乡人陈宗盛

韩雍

云树迢迢隔故园,与君何日叙寒暄。yún shù tiáo tiáo gé gù yuán,yǔ jūn hé rì xù hán xuān。
春来惯作思乡梦,几度曾飞到雪轩。chūn lái guàn zuò sī xiāng mèng,jǐ dù céng fēi dào xuě xuān。

寄乡人陈宗盛

韩雍

琴川才子人中杰,慷慨风流信少双。qín chuān cái zi rén zhōng jié,kāng kǎi fēng liú xìn shǎo shuāng。
别后相思不能歇,几时飞雁到西江。bié hòu xiāng sī bù néng xiē,jǐ shí fēi yàn dào xī jiāng。

雨阻游期答余同寅韵

韩雍

花正纷纷草正菲,登山久约谢元晖。huā zhèng fēn fēn cǎo zhèng fēi,dēng shān jiǔ yuē xiè yuán huī。
无情最是连朝雨,阻我东风倒载归。wú qíng zuì shì lián cháo yǔ,zǔ wǒ dōng fēng dào zài guī。

谢南昌罗宪副篪惠春盘酬文山集

韩雍

久欲乘闲访故人,无端风雨日阴阴。jiǔ yù chéng xián fǎng gù rén,wú duān fēng yǔ rì yīn yīn。
于今却拜春盘惠,翘首城南感愧深。yú jīn què bài chūn pán huì,qiào shǒu chéng nán gǎn kuì shēn。

谢南昌罗宪副篪惠春盘酬文山集

韩雍

不访相知半载馀,终堂情绪近何如。bù fǎng xiāng zhī bàn zài yú,zhōng táng qíng xù jìn hé rú。
应知读礼今将遍,邺架相资一卷书。yīng zhī dú lǐ jīn jiāng biàn,yè jià xiāng zī yī juǎn shū。

术士推康节前定数一生宦迹皆符合不爽感叹一绝

韩雍

先天数学信无乖,推得从前万事谐。xiān tiān shù xué xìn wú guāi,tuī dé cóng qián wàn shì xié。
从此谋身不须问,人生真有命安排。cóng cǐ móu shēn bù xū wèn,rén shēng zhēn yǒu mìng ān pái。

次韵再答罗宪副六首

韩雍

春到江南最可人,梅花点点竹阴阴。chūn dào jiāng nán zuì kě rén,méi huā diǎn diǎn zhú yīn yīn。
闲来后乐亭中坐,水满方塘天影深。xián lái hòu lè tíng zhōng zuò,shuǐ mǎn fāng táng tiān yǐng shēn。

次韵再答罗宪副六首

韩雍

阴云风扫净无馀,春满江山画不如。yīn yún fēng sǎo jìng wú yú,chūn mǎn jiāng shān huà bù rú。
第一楼头闲引望,乾坤万里混车书。dì yī lóu tóu xián yǐn wàng,qián kūn wàn lǐ hùn chē shū。

次韵再答罗宪副六首

韩雍

久羡君才最绝人,宦游随处有棠阴。jiǔ xiàn jūn cái zuì jué rén,huàn yóu suí chù yǒu táng yīn。
于今莫叹遭逢晚,海内苍生属望深。yú jīn mò tàn zāo féng wǎn,hǎi nèi cāng shēng shǔ wàng shēn。