古诗词

成化三年春予驻师梧江之浒截竹为杙以障土阶未几竹复生者三十有三本枝叶茂密森森可爱从事诸君为予作亭题曰瑞竹予因作诗纪之

韩雍

此君之性难移植,移植从来皆有术。cǐ jūn zhī xìng nán yí zhí,yí zhí cóng lái jiē yǒu shù。
子美曾言腊月栽,廷坚亦说须辰日。zi měi céng yán là yuè zāi,tíng jiān yì shuō xū chén rì。
醉迷之日移更嘉,非时鲜得抽萌芽。zuì mí zhī rì yí gèng jiā,fēi shí xiān dé chōu méng yá。
如何斧斤斫断插江浒,又见枝叶生枯槎。rú hé fǔ jīn zhuó duàn chā jiāng hǔ,yòu jiàn zhī yè shēng kū chá。
化工生物非无为,异物非妖即为瑞。huà gōng shēng wù fēi wú wèi,yì wù fēi yāo jí wèi ruì。
此君素有君子操,草木之妖难比类。cǐ jūn sù yǒu jūn zi cāo,cǎo mù zhī yāo nán bǐ lèi。
天兵煌煌南越平,边民垂死皆更生。tiān bīng huáng huáng nán yuè píng,biān mín chuí sǐ jiē gèng shēng。
江湖必有弃置君子起,相与戮力匡文明。jiāng hú bì yǒu qì zhì jūn zi qǐ,xiāng yǔ lù lì kuāng wén míng。
坤轴气尽回,天心真厌乱。kūn zhóu qì jǐn huí,tiān xīn zhēn yàn luàn。
生贤济民兆已彰,不信百蛮犹敢叛。shēng xián jì mín zhào yǐ zhāng,bù xìn bǎi mán yóu gǎn pàn。
君不见广陵芍药金带围,世无此种人称希。jūn bù jiàn guǎng líng sháo yào jīn dài wéi,shì wú cǐ zhǒng rén chēng xī。
嘉祐诸贤应兆起,太平勋业流光辉。jiā yòu zhū xián yīng zhào qǐ,tài píng xūn yè liú guāng huī。
作诗示我同心人,世间有事皆可为。zuò shī shì wǒ tóng xīn rén,shì jiān yǒu shì jiē kě wèi。
鞠躬尽瘁答明主,勿俾前贤专美于当时。jū gōng jǐn cuì dá míng zhǔ,wù bǐ qián xián zhuān měi yú dāng shí。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

解嘲寄林同寅

韩雍

欲将直道辅明时,谁信公行反作私。yù jiāng zhí dào fǔ míng shí,shuí xìn gōng xíng fǎn zuò sī。
薄行任从群小谤,素心应有鬼神知。báo xíng rèn cóng qún xiǎo bàng,sù xīn yīng yǒu guǐ shén zhī。
宦途岁月空衰老,乡国风光苦梦思。huàn tú suì yuè kōng shuāi lǎo,xiāng guó fēng guāng kǔ mèng sī。
何日酬恩便归去,天伦堂上聚金卮。hé rì chóu ēn biàn guī qù,tiān lún táng shàng jù jīn zhī。

两使云中为秦行人民悦题

韩雍

芳年登第列清班,每诵皇华不少闲。fāng nián dēng dì liè qīng bān,měi sòng huáng huá bù shǎo xián。
藩府再衔纶綍至,平城重送旆旌还。fān fǔ zài xián lún fú zhì,píng chéng zhòng sòng pèi jīng hái。
谩嗟出塞劳王事,便喜趋朝觐圣颜。mán jiē chū sāi láo wáng shì,biàn xǐ qū cháo jìn shèng yán。
我亦怀归归未得,临风谁忍唱阳关。wǒ yì huái guī guī wèi dé,lín fēng shuí rěn chàng yáng guān。

春日小酌和杜荀鹤雪韵

韩雍

塞外逢春春意生,江山风景最分明。sāi wài féng chūn chūn yì shēng,jiāng shān fēng jǐng zuì fēn míng。
半消残雪腾寒气,将泮流凘露水声。bàn xiāo cán xuě téng hán qì,jiāng pàn liú sī lù shuǐ shēng。
壮志肯教孤宠眷,菲才何以佐承平。zhuàng zhì kěn jiào gū chǒng juàn,fēi cái hé yǐ zuǒ chéng píng。
人生嘉会从来少,莫厌尊前酒再行。rén shēng jiā huì cóng lái shǎo,mò yàn zūn qián jiǔ zài xíng。

春日小酌和杜荀鹤雪韵

韩雍

自怜昏瞆度浮生,忽报春来觉渐明。zì lián hūn kuì dù fú shēng,hū bào chūn lái jué jiàn míng。
雪压乱山秦塞影,风传刁斗戍楼声。xuě yā luàn shān qín sāi yǐng,fēng chuán diāo dòu shù lóu shēng。
每怀南国愁无限,未灭西戎恨不平。měi huái nán guó chóu wú xiàn,wèi miè xī róng hèn bù píng。
浅薄将何报明德,愿骑骢马谩巡行。qiǎn báo jiāng hé bào míng dé,yuàn qí cōng mǎ mán xún xíng。

紫薇精舍为陆主事孟昭题

韩雍

精舍初开近寿藏,就中风景有红芳。jīng shě chū kāi jìn shòu cáng,jiù zhōng fēng jǐng yǒu hóng fāng。
丝纶阁下传来种,虚白堂前醉后妆。sī lún gé xià chuán lái zhǒng,xū bái táng qián zuì hòu zhuāng。
宿草一杯侵艳色,真檀几炷和清香。sù cǎo yī bēi qīn yàn sè,zhēn tán jǐ zhù hé qīng xiāng。
名山从此增光价,应赖宣公为显扬。míng shān cóng cǐ zēng guāng jià,yīng lài xuān gōng wèi xiǎn yáng。

挽杨尚书

韩雍

滇南江右著华勋,八座连登不愧心。diān nán jiāng yòu zhù huá xūn,bā zuò lián dēng bù kuì xīn。
叔达谠言扶社稷,乐天高节在山林。shū dá dǎng yán fú shè jì,lè tiān gāo jié zài shān lín。
一簪白发俄观化,四海苍生绝望霖。yī zān bái fā é guān huà,sì hǎi cāng shēng jué wàng lín。
我沗相知重伤感,紫阳南望泪沾襟。wǒ pāng xiāng zhī zhòng shāng gǎn,zǐ yáng nán wàng lèi zhān jīn。

春日与总兵杨公谒玄帝庙因散步玉虚观杨具酒小酌和杜工部早朝诗韵

韩雍

寻春驻马玄都观,不见当年千树桃。xún chūn zhù mǎ xuán dōu guān,bù jiàn dāng nián qiān shù táo。
满地松阴随日转,绕楼山色入云高。mǎn dì sōng yīn suí rì zhuǎn,rào lóu shān sè rù yún gāo。
筹边正儗行多算,壮国宁容挫一毫。chóu biān zhèng nǐ xíng duō suàn,zhuàng guó níng róng cuò yī háo。
有待天风起鹏鹄,也陪霄汉展鸿毛。yǒu dài tiān fēng qǐ péng gǔ,yě péi xiāo hàn zhǎn hóng máo。

赠杨总兵

韩雍

今代勋臣谁第一,征西才略古人同。jīn dài xūn chén shuí dì yī,zhēng xī cái lüè gǔ rén tóng。
名闻中外裴丞相,身系安危郭令公。míng wén zhōng wài péi chéng xiāng,shēn xì ān wēi guō lìng gōng。
万里长城恒庇国,千寻孤柱独擎空。wàn lǐ zhǎng chéng héng bì guó,qiān xún gū zhù dú qíng kōng。
天骄从此无南下,还儗趋朝总八戎。tiān jiāo cóng cǐ wú nán xià,hái nǐ qū cháo zǒng bā róng。

发云中将之宣城至阳和奉敕送敌使出境因复回辕怅然有作

韩雍

漠漠平沙路几程,东行未远又西行。mò mò píng shā lù jǐ chéng,dōng xíng wèi yuǎn yòu xī xíng。
马头山雀飞还落,云外边烽晦复明。mǎ tóu shān què fēi hái luò,yún wài biān fēng huì fù míng。
宦海萍踪何日定,吴江鸥侣几时盟。huàn hǎi píng zōng hé rì dìng,wú jiāng ōu lǚ jǐ shí méng。
愁来苦忆陶彭泽,得向田园老此生。chóu lái kǔ yì táo péng zé,dé xiàng tián yuán lǎo cǐ shēng。

昨与镇守总戎诸公访学士倪先生言及被诬往事诸公为之一嘅因奉近体一诗慰之

韩雍

欲将直道塞权门,岂意豺狼即噬吞。yù jiāng zhí dào sāi quán mén,qǐ yì chái láng jí shì tūn。
白璧苍蝇虽少玷,皇天后土也知冤。bái bì cāng yíng suī shǎo diàn,huáng tiān hòu tǔ yě zhī yuān。
风霜正是成高节,日月终须照覆盆。fēng shuāng zhèng shì chéng gāo jié,rì yuè zhōng xū zhào fù pén。
善恶于今报尤速,好开怀抱迓殊恩。shàn è yú jīn bào yóu sù,hǎo kāi huái bào yà shū ēn。

次韵酬倪学士

韩雍

穷鳞点额下龙门,归怨河神恨欲吞。qióng lín diǎn é xià lóng mén,guī yuàn hé shén hèn yù tūn。
群党忍心平嫁祸,斯文挥泪惜衔冤。qún dǎng rěn xīn píng jià huò,sī wén huī lèi xī xián yuān。
长沙才子谩题赋,东坡道人休照盆。zhǎng shā cái zi mán tí fù,dōng pō dào rén xiū zhào pén。
四海苍生正翘首,还朝端儗拜王恩。sì hǎi cāng shēng zhèng qiào shǒu,hái cháo duān nǐ bài wáng ēn。

次韵酬倪学士

韩雍

曾挥彩笔历金门,蓬岛云霞恣吐吞。céng huī cǎi bǐ lì jīn mén,péng dǎo yún xiá zì tǔ tūn。
自负直诚无愧怍,谁知奸恶致雠冤。zì fù zhí chéng wú kuì zuò,shuí zhī jiān è zhì chóu yuān。
漫嗟鸣凤空巢阁,未许降龙久在盆。màn jiē míng fèng kōng cháo gé,wèi xǔ jiàng lóng jiǔ zài pén。
天意怜才故劳困,儗成大器晚承恩。tiān yì lián cái gù láo kùn,nǐ chéng dà qì wǎn chéng ēn。

次韵酬倪学士

韩雍

叨陪介胄坐辕门,壮气思将瀚海吞。dāo péi jiè zhòu zuò yuán mén,zhuàng qì sī jiāng hàn hǎi tūn。
已喜三军皆乐业,忍看孤客独含冤。yǐ xǐ sān jūn jiē lè yè,rěn kàn gū kè dú hán yuān。
未承京国徵贤诏,且饮田家老瓦盆。wèi chéng jīng guó zhēng xián zhào,qiě yǐn tián jiā lǎo wǎ pén。
自古名流遭横逆,几多垂老复沾恩。zì gǔ míng liú zāo héng nì,jǐ duō chuí lǎo fù zhān ēn。

送王进士

韩雍

布得新恩到朔方,匆匆归去别情长。bù dé xīn ēn dào shuò fāng,cōng cōng guī qù bié qíng zhǎng。
喜君操行真无玷,老我斯文重有光。xǐ jūn cāo xíng zhēn wú diàn,lǎo wǒ sī wén zhòng yǒu guāng。
满路霜风吹客旆,一天寒月照诗囊。mǎn lù shuāng fēng chuī kè pèi,yī tiān hán yuè zhào shī náng。
从来科目多豪杰,好罄忠诚答圣皇。cóng lái kē mù duō háo jié,hǎo qìng zhōng chéng dá shèng huáng。

暇日与倪学士罗郎中饮萧寺中和李白诗韵二首

韩雍

幽堂宴集谢东君,文字欢娱世䍐闻。yōu táng yàn jí xiè dōng jūn,wén zì huān yú shì hǎn wén。
彩笔每挥华翰出,新诗不用旧题分。cǎi bǐ měi huī huá hàn chū,xīn shī bù yòng jiù tí fēn。
巢归宿鸟喧秋树,山没斜阳起暮云。cháo guī sù niǎo xuān qiū shù,shān méi xié yáng qǐ mù yún。
美景良辰莫虚负,行人明日又离群。měi jǐng liáng chén mò xū fù,xíng rén míng rì yòu lí qún。