古诗词

春江会别诗

韩雍

相会才几时,相违又明旦。xiāng huì cái jǐ shí,xiāng wéi yòu míng dàn。
如何骨肉情,恒有离别叹。rú hé gǔ ròu qíng,héng yǒu lí bié tàn。
昔佐兵曹曾左迁,道出齐鲁心悬悬。xī zuǒ bīng cáo céng zuǒ qiān,dào chū qí lǔ xīn xuán xuán。
紫薇堂中驿骑发,鲁桥追送皆潸然。zǐ wēi táng zhōng yì qí fā,lǔ qiáo zhuī sòng jiē shān rán。
当时起拜南征命,亦闻转佐湖藩政。dāng shí qǐ bài nán zhēng mìng,yì wén zhuǎn zuǒ hú fān zhèng。
百万王师劳指麾,间阔多年已衰病。bǎi wàn wáng shī láo zhǐ huī,jiān kuò duō nián yǐ shuāi bìng。
归来庐下心正哀,谁知恩诏从天来。guī lái lú xià xīn zhèng āi,shuí zhī ēn zhào cóng tiān lái。
越南万里总巡镇,兼权自愧非全才。yuè nán wàn lǐ zǒng xún zhèn,jiān quán zì kuì fēi quán cái。
杨柳初青梅始白,旋整旗旄行计迫。yáng liǔ chū qīng méi shǐ bái,xuán zhěng qí máo xíng jì pò。
恰遇朝天骑从还,联舟共作江南客。qià yù cháo tiān qí cóng hái,lián zhōu gòng zuò jiāng nán kè。
剪烛听夜雨,推篷看春山。jiǎn zhú tīng yè yǔ,tuī péng kàn chūn shān。
宦途聚散三十载,无如此会多欢颜。huàn tú jù sàn sān shí zài,wú rú cǐ huì duō huān yán。
舟人忽报明朝别,帆指西南分楚越。zhōu rén hū bào míng cháo bié,fān zhǐ xī nán fēn chǔ yuè。
万顷鄱湖不共游,虚负清风与明月。wàn qǐng pó hú bù gòng yóu,xū fù qīng fēng yǔ míng yuè。
明宵风月各一方,我怀恩义心茫茫。míng xiāo fēng yuè gè yī fāng,wǒ huái ēn yì xīn máng máng。
且须今日尽杯酒,壮心莫为离情伤。qiě xū jīn rì jǐn bēi jiǔ,zhuàng xīn mò wèi lí qíng shāng。
此心从来金石比,附势趋炎所深耻。cǐ xīn cóng lái jīn shí bǐ,fù shì qū yán suǒ shēn chǐ。
暗里前程听自然,举世相知能有几。àn lǐ qián chéng tīng zì rán,jǔ shì xiāng zhī néng yǒu jǐ。
方今士论亦已公,圣主侧席思英雄。fāng jīn shì lùn yì yǐ gōng,shèng zhǔ cè xí sī yīng xióng。
云霄有日重相会,图报务欲输精忠。yún xiāo yǒu rì zhòng xiāng huì,tú bào wù yù shū jīng zhōng。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

次韵酬大司马王公度四首

韩雍

奔走车尘马足,常时送旧迎新。bēn zǒu chē chén mǎ zú,cháng shí sòng jiù yíng xīn。
却有许多真乐,湖山风景可人。què yǒu xǔ duō zhēn lè,hú shān fēng jǐng kě rén。